Cô Dâu Mười Chín Tuổi
Chương 52 : Thì ra là, cô chỉ là một thế thân
Ngày đăng: 15:18 18/04/20
Ương Ương vẫn còn đang chìm trong dòng suy nghĩ, mi tâm nhíu chặt lại thành hình một chữ Xuyên (川).
Giữa lúc này một tia sáng chợt lóe lên, thiếu chút nữa Ương Ương đã hét rầm lên ở trong thang máy. Người phụ nữ kia, nhìn dáng dấp rõ ràng giống cô đến tám mươi phần trăm!
Ương Ương rất hiếu kỳ trái tim lập tức như bị treo lên. Cô liền lập tức đi ra ngoài, tựa như thang máy bị cúp điện. Ra khỏi thang máy, Ương Ương trực tiếp chuyển sang đi thang bộ, đi một lúc lại đứng lại thở hổn hển. dieendaanleequuydonn Lúc này trong hành lang cũng đã trống không, ngay đến cả một bóng người cũng không có. Ương Ương không khỏi hít một ngụm không khí lạnh. Cô có chút buồn nản tựa người vào trên vách tường, đang định xoay người đi vào trong thang máy, chợt cô đụng phải một gương mặt quen thuộc.
Gương mặt Ương Ương thoáng chút lay động, nhưng trên mặt cô vẫn chậm rãi hiện ra một nụ cười vô cùng hờ hững: "A, Tư Dận, chào anh! Dạo này anh có khỏe không?"
Tư Dận đang ôm trong tay một chiếc hộp giữ nhiệt, trên người mặc một bộ tây trang thoải mái. Nhìn vóc dáng của anh vẫn cao lớn như vậy, gương mặt vẫn cực kỳ anh tuấn như cũ. [email protected]*dyan(lee^qu.donnn), Chỉ có điều trên gương mặt anh đã không còn cái vẻ bất cần đời như trong quá khứ nữa. Mi tâm tựa như suốt ngày đều nhíu chặt lại, tựa như có nỗi buồn không sao chia sẻ được.
"Ương Ương." Thế nhưng Tư Dận lại chỉ nhẹ nhàng gọi tên của cô, cũng không tiến đến gần cô. Ương Ương cảm thấy có chút lúng túng. Chợt cô cảm thấy ánh nắng ấm áp mùa đông đang chiếu vào trên mặt lúc này tự nhiên có chút nóng nực, làm cô cực kỳ khó chịu. Trên lưng cô chợt thấy túa ra một lớp mồ hôi ẩm ướt nhớp nhúa khó chịu, tựa như bị đám gai châm chích vào vừa đau vừa ngứa râm ran. Ương Ương không muốn tiếp tục bầu không khí như thế này nữa, diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn liền khẽ ho một tiếng, phá vỡ sự tĩnh lặng đến khó chịu này.
Tư Dận vẫn như cũ, cứ đứng nhìn cô như vậy. Ba năm qua, không có một ngày nào là anh không nhớ cô. Nhưng mà, sau khi cô rời khỏi, ngay đến một chút xíu tin tức của cô cũng không nghe thấy. Chung quy là trong lòng của cô vẫn không hề có bóng dáng của anh. Cho đến hôm nay, đột nhiên cô trở lại, xuất hiện ở trong bệnh viện thế này…
Nhất định là bởi vì nguyên nhân Trần Tấn Nhiên bị thương nặng phải nằm viện nên cô mới xuất hiện ở đây.
Ánh mắt của Ương Ương rơi vào chiếc hộp giữ nhiệt ở trên tay Tư Dận: diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn "Anh… chắc là anh phải đi vào thăm bệnh nhân rồi, vậy em không quấy rầy anh nữa, em đi trước."
"Là bạn gái của anh." Tư Dận chợt chậm rãi mở miệng nói một câu, quả nhiên, liền nhìn thấy mặt vẻ khiếp sợ của Ương Ương: "Tư Dận, anh đã ly hôn rồi sao?"
"Không, chưa ly hôn." Tư Dận thoáng cong khóe môi lên, sau đó chợt rũ mắt xuống, như cười như không cười nhìn lại cô: "Anh chưa ly hôn thì không thể có bạn gái được sao?"
Sắc mặt của Ương Ương lập tức thay đổi đến khó nhìn. Cô biết, Tư Dận mà cô biết trước kia vẫn luôn là một hoa hoa công tử. Hơn nữa dáng dấp của anh lại đẹp mắt như vậy, di◕ễn♠đà‿n♠lê♡♠q◕uý♠đôn anh lại là người có tiền, khiến cho người phụ nữ ngã vào vòng tay của anh cũng không phải là chuyện gì khó. Chỉ có điều, Ương Ương vẫn cảm thấy trong lòng có chút khổ sở không nói được. Cô ngước mặt lên, ve mặt đã trở lại vẻ bình tĩnh: "Như vậy thì ngài mau vào đi thôi, bạn gái của anh nhất định đang rất sốt ruột chờ đợi anh đó, em đi trước đây."
Ương Ương càng trở nên tức giận hơn! Anh thế này là muốn coi cô thành ra cái gì chứ? Muốn dùng chiêu bài yêu cô, để rồi cứ tàn nhẫn phá hủy cuộc đời của một cô gái tuổi còn trẻ như vậy hay sao?
Ương Ương nhớ tới, mới vừa rồi ánh mắt của cô gái kia khi nhìn cô, như vừa buồn bã lại vừa oán trách, nhất định là cô gái ấy rất thích Tư Dận, chẳng qua là…
Ương Ương suy nghĩ một chút những lời Tư Dận vừa nói..., không nén nổi tiếng thở dài. Tấc cả đều khốn khổ vì tình.
"Thế nào là không công bằng? Anh cho cô ấy tiền của, cho cô rất nhiều châu báu, đồ trang sức đeo tay. Đến ngay cả phòng ốc để ở, cả đờcô ấy cũng không thể kiếm ra được. Cho tới bây giờ, anh cũng chưa bao giờ bạc đãi cô ấy, dù chỉ là một chút xíu, anh cho cô ấy tất cả những gì đúng như nhu cầu. Chỉ trừ việc không muốn cô sinh con cho anh… Nhưng mà anh làm như vậy cũng là vì muốn tốt cho cô ấy. Đến một ngày nào đó, khi anh đã không còn muốn cô ấy nữa, đến lúc đó, cô ấy còn phải lập gia đình. Nếu như để cô ấy sinh con thì khi lấy chồng, người ta sẽ tuyệt đối không bao giờ đồng ý với một cô gái như vậy!"
Tư Dận nói ra câu nói đó như bị kích động. Ương Ương kinh ngạc nhìn anh, dường như không thể nào tin nổi. Đây chính là Tư Dận, một người mà cô đã từng biết hay sao.
"Làm sao anh có thể nói ra những lời nói như vậy được chứ? Làm sao anh biết người khác đến với anhi chính là vì tiền bạc và phòng ốc kia chứ? Ký Thu yêu anh, chẳng lẽ anh không nhìn ra được sao?"
"Đừng có nói ra những lời ngu ngốc ấy, Ương Ương à." Tư Dận lại quay đầu đi hút một hơi thuốc: "Nếu như anh không có tiền, không có cái thân phận và địa vị này, cô ấy sẽ còn thích anh sao?"
"Anh… Đúng là không thể nào nói những lời đạo lý với anh được!" Ương Ương không muốn để ý đến anh nữa, ấn nút thang máy kêu bộp một tiếng.
Tư Dận muốn đưa tay ra kéo Ương Ương lại. Nhưng Ương Ương cũng đã rất nhanh đóng ấn nút đóng cửa thang máy. Trong nháy mắ, cửa thang máy chậm rãi khép lại. Trong một thoáng tích tắc đó, Ương Ương hình như nhìn thấy được Trình Ký Thu...
Chẳng qua là, đây là chuyện của người khác, cô căn bản không muốn quan tâm nhiều, mà cũng không có ý định đi để ý đến.
Ương Ương trở về bãi đỗ xe để lấy xe. Cô gọi điện thoại cho thím Lý để cáo biệt, nhưng lời nói còn chưa ra đến miệng, không ngờ từ bên kia điện thoại đã thấy tiếng kêu la của thím Lý gấp gáp như lửa cháy: "Ương Ương, cháu hãy mau chóng đến đây đi, thiếu gia lại hôn mê bất tỉnh rồi, vẫn còn đang sốt cao…"