Cô Dâu Mười Chín Tuổi
Chương 53 : Cô đã rời đi
Ngày đăng: 15:18 18/04/20
Tay Ương Ương đang chuẩn bị mở cửa xe, ngay lập tức động tác cứ như vậy dừng lại. Ánh nắng trong giờ ngọ làm cô có chút chói mắt. Ương Ương cúp điện thoại, nét mặt hiện rõ sự hoảng hốt kinh hoàng, tự đáy lòng cô lúc này cũng trào lên một cảm xúc khó tả, không nói được thành lời. Ương Ương khẽ thở dài một hơi.
Có phải là đời trước cô đã thiếu nợ với Trần Tấn Nhiên không?
Ương Ương lắc đầu một cái, lại một lần nữa cho xe chạy về hướng bệnh viện.
************************
"Trần Tấn Nhiên, vậy đến tột cùng anh còn muốn như thế nào nữa?"
Ương Ương giơ một phần của tờ báo lên, đọc đến miệng đắng lưỡi khô, từ những mẩu quảng cáo trong góc tờ báo cho đến từng mẩu tin tức nhỏ giữa các bài báo, tất cả những gì in trong tờ báo, cô đều đã đọc cho anh hết cho anh nghe rồi. [email protected]*dyan(lee^qu.donnn), Nhưng không biết người này đã mắc phải bệnh gì đặc biệt, nhất định nói với cô lại tiếp tục đọc lại một lần nữa, Ương Ương tức giận chỉ muốn hộc máu.
"Ương Ương, anh rất buồn chán, nhưng vì tờ báo chỉ có này một phần thôi, cho nên anh mới muốn em đọc đi đọc lại cho anh nghe."
"Tôi đi lấy Lap top đến đây cho anh đọc nhé!"
"Bác sĩ đã nói hiện tại anh không được phép sử dụng máy vi tính, có bức xạ, không tốt cho sức khỏe."
"Vậy để tôi đi nhờ hộ lý lại muagiúp cho anh vài cuốn sách để anh đọc nhé, có được hay không?"
"Bọn họ đọc không dễ nghe như em đọc đâu."
Trần Tấn Nhiên nói một hơi hết trọn câu nói. Sau khi nói xong, anh cũng không dám nhìn lại gương mặt của Ương Ương nữa. Anh không biết cô sẽ có biểu cảm như thế nào! Có lẽ là cô sẽ vui vẻ, buông tay với cô, có lẽ, anh sẽ có một chút xíu không đành lòng?
Ương Ương im lặng đứng ở nơi đó một lát. Lát sau, cô lại liếc mắt nhìn sang Trần Tấn Nhiên. Tựa như là anh rất khó chịu, hàng lông mày xinh đẹp cũng nhíu lại thật chặt, mí mắt của anh dường như có chút run rẩy, nhưng mà anh lại không dám ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào cô.
Từ trong tim của Ương Ương chợt bốc lên sự chua xót không sao nói ra được. Không hiểu tại sao hai người bọn họ lại đi tới mức độ như vậy.
Người làm tổn thương con người của cô chính là anh. Hiện tại anh bày ra cái vẻ mặt người làm sai chính là anh thế kia! Người nói muốn ly hôn chính là anh, nói muốn phục hôn cũng vẫn là anh. Đến bây giờ người nói cô có rời đi như vậy, cũng vẫn là anh. Vậy đến tột cùng anh nghĩ muốn như thế nào?
Ương Ương chỉ cảm thấy bản thân bị áp bức và bị sỉ nhục không nói ra được. Cô cực nhọc ngày đêm, chăm sóc anh lâu như vậy, đến hiện tại anh đã tỉnh, không có di chứng gì để lại, cũng không bị biến thành tàn phế, vì thế, hiện tại cô lại biến thành một người thừa, bị anh thay đổi cách nói muốn đuổi cô đi như thế! Trần Tấn Nhiên, anh vẫn còn có thể tiếp tục vô sỉ đến như vậy sao?
Ương Ương tức giận đến mức người run cầm cập. Cô cố gắng hít sâu một hơi, sau đó đưa tay vớ lấy cái túi, cũng không thèm liếc nhìn anh lấy một cái, xoay người lập tức đi ra khỏi phòng bệnh.
Trần Tấn Nhiên kinh ngạc ngó theo bóng lưng của cô. Nơi sâu thẳm trong tròng mắt ánh sáng cứ từng chút từng chút mờ dần đi. Rầm một cái, cánh cửa phòng bị đóng mạnh, vang lên một tiếng chát chúa. Cô, đã đi thật rồi.
Anh chán nản ngồi một mình ở trên giường. Cô bỏ đi, ngay đến một câu nói cô cũng không thèm nói, bỏ đi không chút do dự! Xem ra, cô thực sự đã sớm mong đợi đến một ngày như thế này, đã đến lúc cô không thể chờ đợi được nữa.
Trần Tấn Nhiên mêt mỏi nhắm mắt lại. Trước mắt anh là một màn tối đen, dường như, màu đen hắc ám kia đã bao trùm lên khắp nơi, từ đây trời đất sẽ không bao giờ còn thấy ánh sáng nữa.
Thôi quên đi, nếu như trong lòng cô đã nghĩ như vậy, anh cũng chỉ biết tôn trọng quyết định của cô. Chỉ là, anh hi vọng, từ nay về sau, cô sẽ không bao giờ gặp phải một người đàn ông nào giống như anh nữa. Anh cũng hi vọng, người chồng sau này của cô, sẽ thương cô, yêu cô! Hơn nữa, người ấy sẽ không quan tâm đến việc cô đã từng có một cuộc hôn nhân, đã từng có một đứa bé.