Có Hợp Có Tan

Chương 2 :

Ngày đăng: 20:44 21/04/20


“Tại sao quên tôi? Chậm trễ sao, sao anh có thể quên tôi!”



Tại sao lại không được? Anh rất quan trọng sao?



Giọng điệu giống như đang trách móc, đổi lại là sự hoang mang của cô: “Tại sao tôi phải nhớ?”



”Bởi vì, cô yêu tôi trước.”



Lời nói quanh quẩn bên tai, ý thức dần tỉnh lại.



Không cần mở mắt ra cũng biết gối bên cạnh trống rỗng.



Đưa tay vào trong chăn thăm dò, nhẹ nhàng vuốt khoảng không bên cạnh, giống như chưa từng có người nằm qua, sạch sẽ đến cả một cọng tóc cũng không

có.



Sau khi ân ái, Dương Phẩm Tuyền sẽ ôm cô vào phòng tắm, có

khi làm thêm một lần nữa, sau đó anh sẽ xả nước vào bồn tắm cho cô ngâm

mình mười lăm phút, nhưng anh sẽ rời khỏi phòng tắm, thuần thục thay dra giường sạch sẽ, ném dra giường cũ vào trong máy giặt.



Cô nghĩ, nhất định là anh tương đối am hiểu việc đàn ông vụng trộm, cẩn thận đến cả một dấu vết nhỏ nhất cũng chưa từng để lại.



Quan hệ của bọn họ cũng không được đưa ra ánh sáng, tựa như sương mai, khi

mặt trời mọc sẽ bốc hơi, nhưng lại bầu bạn khi màn đêm buông xuống, nếu

ban ngày vô tình gặp nhau trên đường, cũng chỉ như người xa lạ mà thôi,

đối với chuyện này, anh chưa từng nói đến.



Cô muốn vậy, có thể

anh cũng muốn vậy. Cô biết anh có một người bạn gái rất tốt, hoặc có thể nói là vị hôn thê, ngẫu nhiên có vài lần ăn cơm cô gặp được bọn họ, cô

không tối chào hỏi, thậm chí cũng không có cảm giác gì, giống như hoàn

toàn không quen biết.



Cô chừng từng ăn cơm với anh, nhưng lúc đó

mới phát hiện, anh tương đối chăm sóc cho bạn gái, sẽ cẩn thận chiếu cố

đối phương, rót nước gắp thức ăn, trầm ổn chú ý.



Vị hôn thê của

anh rất đẹp, khí chất tao nhã lịch sự, ánh mắt của anh khi nhìn cô ấy

rất ôn nhu, quyến luyến, trong mắt chỉ có cô, cũng không khó nhìn ra

được từ cái giơ tay nhấc chân anh yêu cô ấy biết bao nhiêu.



Cô không hiểu đàn ông, có được một vị hôn thê như vậy, mà anh lại rất quan tâm cô ấy, vì sao ở bên ngoài còn... phóng túng?



Ngồi dậy, cột lại mái tóc dài, xuống giường mang dép, trong phòng khách được làm sẵn một dĩa chân giò hun khói, trứng chiên và bánh mì, vẫn còn
được.



”Cô là một người rất ít nói, không muốn chia sẻ tâm sự với

bất kỳ người nào, cho nên những gì tôi biết cũng có hạn, tôi chỉ biết,

cô có một đôi tay rất khéo léo, có khả năng làm tất cả cho người đàn ông mình yêu, như là trang trí một tổ ấm nhỏ. Chúng ta rất ít nói chuyện

với nhau, nhưng có một ngày đột nhiên cô hỏi tôi cách đan áo len, tôi

thật sự bị dọa đến.”



”Áo len?” Đúng vậy, cô biết mình có thể đan áo len, là một phát hiện của Dương Phẩm Tuyền trong tháng trước.



”Cô nói với tôi, anh ta bị cảm. Đó là lần đầu tiên có nói với tôi về chuyện của hai người, giọng nói nhẹ nhàng nhàn nhạt, nhưng nghe ra được cô rất lo lắng, rất đau lòng, đó là tình cảm nồng đậm không cần nghi ngờ. Anh

ta xin nghỉ phép, phát sốt ho khan, ở nhà nghỉ ngơi hai ngày, anh ta

không thích mùa đông, bới vì anh ta rất ghét bó mình to lớn giống như

gấu Bắc cực, nhưng nếu do cô đan, anh ta nhất định sẽ mặc... Đây là

những lời nói lúc đó, tôi được nghe. Tôi giới thiệu với cô một tài liệu

thủ công mỹ nghệ, bên trong cái gì cũng có, cô lại làm thêm mấy cái gối

nhỏ đặt ở phòng khách, thư phòng, để lót thắt lưng khi anh ta xem văn

kiện không còn bị đau lưng. Còn có một lần, cô hỏi tôi ở đâu bán tài

liệu nấu ăn, cũng vì anh ta làm việc áp lực quá lớn, không muốn ăn uống, cho nên cô làm ít bánh quy, bánh ngọt cho anh ta làm điểm tâm. Cô vì

anh ta làm rất nhiều chuyện, làm sao có thể quên mất những đoạn ký ức

trân quý này?”



Thì ra.. cô là một người như vậy.



Bên

ngoài rụt rè lạnh nhạt, nội tâm lại tràn đầy tình cảm khiến người ta

kinh ngạc, yêu thương triền miên với người đàn ông kia, nhiều đến nỗi

gần như không tin rằng cả đời này sẽ mất đi.



”Tại liệu nấu ăn bán ở đâu?” Chưa kịp suy nghĩ, lời trong miệng đã bật ra. Cô muốn tìm tòi

nghiên cứu xem, người đàn ông làm cho cô quen tay với bánh chanh.



”Từ hàng gạch đỏ đi thẳng đến cuối đường, đến đèn xanh đèn đỏ quẹo trái, khoảng chừng mười met nữa thì đến, cũng không xa.”



Cô gật đầu tỏ lòng biết ơn, đẩy cửa thủy tinh đi ra ngoài.



Phía sau, nhân viên cửa hàng lắc đầu thở dài.



Không còn bóng dáng yên tĩnh chờ đợi bên ngoài, bóng lưng cô nhìn rất cô độc.



Đây là tình yêu sau mười năm sao? Loáng thoáng, trong lòng cô có chút chua xót.