Có Hợp Có Tan
Chương 2 :
Ngày đăng: 20:44 21/04/20
Con đường này, trước kia cô thật sự thường đi qua sao?
Bước thẳng về phía trước, đứng trước cửa hàng bán tài liệu nấu ăn, cô không tiếng động tự hỏi.
Không nhớ ra được một cái gì, cũng không có cảm giác quen thuộc, bên trong có rất nhiều kiểu dáng dụng cụ chế biến, thậm chí cô không thể khẳng định
cách dùng chính xác.
”A, Quý tiểu thư, cô đã đến.” Bà chủ tuổi bốn mươi tuổi bước đến nghênh đón cô.
Lại một người quen biết cô và người cô yêu sao?
”Bà, có thể nói cho tôi biết chuyện gì?” Cô gần như tự hỏi.
”Chuyện gì?”
”Về tình yêu của tôi, người đàn ông của tôi.”
Hóa ra, ở đây cô không để lại một chút gì. Quý Hướng Vãn xoay người, không nói thêm gì quay người định bỏ đi.
”A, đúng rồi, bệnh mất ngủ của cô đã đỡ nhiều chưa? Khí sắc của cô so với lần trước gặp cô càng trắng xanh hơn.”
Sửng sốt, cô dừng bước, xoay người nhìn chằm chằm: “Bà biết?”
”Lần trước cô có nói.”
”Khi nào?” Cô nói với bà chủ chuyện mình bị mất ngủ khi nào? Cô hoàn toàn không có ấn tượng.
”Vào khoảng tám, chín tháng trước.” Tôi còn nhớ, lần sau cùng cô đến, để mua cây Huberlon*, nói là để trị mất ngủ, khi đó sắc mặt cô rất tệ, mắt
sưng rất to.
(* Cây huberlon, là một loại có tên là hoa bia, thực vật đơn tính, ngắt lấy lá và hoa xông, có thể làm trấn tĩnh, ngủ ngon, còn
có tác dụng gây tê, nhưng không thể dùng quá lượng hoặc uống lâu dài)
Trong đầu không tự chủ nhớ lại một đoạn văn, cô hoảng sợ.
”Nếu thật sự không có cách nào, nên đi khám bác sĩ, Quý tiểu thư, cây Huberlon uống nhiều không tốt lắm..”
Bà chủ còn nói rất nhiều, nhưng cô không nghe được gì. Hoảng hốt ra khỏi cửa tiệm, suy nghĩ vẫn không cách nào hồi phục lại.
Vì sao cô phải mua những thứ này? Có thật là trị mất ngủ không?
Tám, chính tháng trước, đúng lúc cô chuyển đến chỗ ở hiện tại, cũng bắt đầu
từ lúc đó, cuộc sống mỗi ngày của cô đầu hoảng hốt, thần trí mơ hồ, cuối cùng mất đi trí nhớ.
Rốt cuộc thời gian đó, cô và người đàn ông
họ Hàn đã xảy ra chuyện gì? Đến nỗi bọn họ phải chia tay, mà cô cũng mất đi những gì có liên quan đến anh ta, bao gồm cả trí nhớ.
Khi cô trợ lý phát hiện cô còn đang đợi, kinh ngạc xin lỗi mà nói với cô.
Có lẻ anh không thấy tờ giấy cô trợ lý nhắn lại.
Lần đầu tiên đến tìm anh, mới ý thức được quan hệ của bọn họ có bao nhiêu
xa lạ, ngoại trừ thời gian dùng thân phận bệnh nhân và bác sĩ tâm lý,
nếu muốn gặp anh không theo quy định này, thật quá khó khăn.
Chỉ là... người xa lạ.
Ngồi chồm hổm xuống dựa vào tường, chân đã tê cứng, cũng không muốn di chuyển.
Suy nghĩ hoảng loạn, tìm không thấy cửa ra, cô phải đi tìm một người để
phân giải, nếu không... cô rất nhanh sẽ không chịu nổi, tựa như, tựa
như ý thức hỗn loạn trước kia, ngày ngày trống rỗng mơ hồ.
Cô
không muốn như vậy nữa, cô không muốn bởi vì những trí nhớ cuồng loạn
đau khổ mà làm cho bản thân sắp sụp đổ, mà làm cho cảm giác khốn khổ
xiềng xích chặt chẽ, sống vô tâm vô cảm, cô rất sợ từng tấc hư không cắn nuốt cảm giác.
Thật ra, thật ra... cô nên làm gì đây?
Dương Phẩm Tuyền, Dương Phẩm Tuyền, Dương Phẩm Tuyền, anh đang ở đâu...
Chín giờ năm mươi.
Dương Phẩm Tuyền về phòng làm việc tìm vài tư liệu, lấy chìa khóa đang muốn
mở cửa, nhìn thoáng qua phía sau bồn hoa lớn đặt hai bên cửa, mơ hồ một
bóng dáng nhỏ bé.
Anh ngừng lại, nghiêng đầu nhìn, chợt nhíu mày kinh ngạc kêu lên: “Hướng Vãn?”
Anh.. đã đến.
Kêu gọi trong nội tâm hóa thành hiện thực, cô thở phào một hơi, không vì
cái gì, chỉ vì khi cô bị bủa vây trong bóng tối, có người cầm lấy đôi
tay của cô.
Có anh, không hiểu vì sao yên tâm.
Vươn tay về phía anh, giọng nói nhỏ đến khó thể nghe được: “Cứu... tôi...”
Trước khi mất đi ý thức, mơ hồ nhớ được, một vòng tay ấm áp ôm lấy cô.