Có Hợp Có Tan

Chương 3 :

Ngày đăng: 20:44 21/04/20


“Hàn học trưởng, có người tìm anh..” Một học muội đứng ở cửa, thăm dò gọi.



“Nhờ em nói với cô ấy đợi anh bên ngoài một chút.” Bởi vì hoạt động đón

người mới nên anh đang rất bận, bày ra vẻ bất mãn, sửa đi sửa lại cấu

trúc bản vẽ, đang bận đến phát điên, mắt cũng không nhìn lên trả lời,

cũng không cần biết người kia có nghe hay không, quay đầu lại nói với

người bên cảnh: “A Kỳ, công văn trợ cấp kinh phí hoạt động của trường đã gởi đến chưa?”



“Đã đến.” Lấy công văn ra, đưa tới.



Chỉ

được một phần ba. Hàn Tử Uy trầm mặt: “Có lầm hay không vậy?” Chút tiền

đó làm sao đủ? Xem ra bản kế hoạch hoạt động phải chỉnh sửa lại.



“A Huân đâu?”



“Hôm nay cậu ấy không đến.”



Anh nhíu mày: “Không phải sáng nay cậu ấy không có tiết sao?”



A Kỳ cười cười: “Cậu không biết sao? Gần đây cậu ấy rất siêng năng đeo

đuổi theo hoa khôi của khoa quản trị kinh doanh, tám phần là đang làm

cái đuôi trung thành.”



“Tôi không phải đã nói với cậu ấy hôm nay

phải họp thảo thuận quy trình hoạt động sao? Thời gian đã không còn,

thân là quản lý hành chính mà vứt bỏ mọi thứ chạy đi làm cái gì.” Đây là cố ý làm, muốn anh làm đến chết mà.



Thấy anh trầm mặt, những người còn lại cũng không dám cười đùa nữa.



“Tiểu Hân đâu?”



“Cô ấy...?” Xong rồi, không ai dám nói, cô ấy đưa điểm tâm đến cho bạn trai sẵn đó học dự thính bên cạnh anh ta luôn.



Trong lòng Hàn Tử Uy đã hiểu, cô ấy có tiếng là giai nhân si tình của khoa,

ôn nhu chăm sóc bạn trai, cô ấy còn có thể đi đâu nữa.



“Được rồi, được rồi, trong đây có ai noi cho tôi biết, lúc nào mới có thể họp?” Bỏ lại bản kế hoạch, anh quay đầu ra khỏi phòng.



Aida, gần đây hội trưởng của bọn họ tâm trạng không tốt nha, mọi người tốt nhất nên cẩn thận.



“Cái kia... học trưởng, anh muốn đi đâu?”


cười, trên cơ bản không giống như một nụ cười, chỉ là khóe môi khẽ động

mà thôi: “Hôm khác đi, em không đói.” Ngừng một chút: “Chuyện hôm nay,

anh không cần để trong lòng.”



Nói hôm khác, nhưng bản thân cô cũng biết, bọn họ không có sau này, cho dù gặp nhau trong trường học, anh cũng quên cô.



“Quý Hướng Vãn.” Là áy náy hay chuyện khác? Anh không phân biệt được, gọi cô giữ lại, kích động thốt ra: “Nếu hiện tại tình cảm của em không thay

đổi, lời hứa hẹn của anh vẫn được tính như cũ.”



Vẻ mặt mềm mỏng không thay đổi, cuối cùng cũng biểu hiện chút ngạc nhiên: “Anh chỉ là...”



Có lẻ, mang theo chút bực dọc, bị đám người trong khoa chỉ lo yêu đương

đến nỗi bực dọc, vậy thì mọi người cùng nhau yêu đương đi, dù sao hiện

tại anh cũng không có bạn gái, cũng không có gì khó xử.



Ngay lập tức cô cúi đầu, không hé răng.



Không khí gần như yên tĩnh, yên tĩnh đền anh cũng ý thức được bọn họ gặp nhau hai lần, nhưng cũng là mười phút trước mới biết tên, cô đấu tranh cũng

là chuyện bình thường của con người.



Lúc anh nghĩ lại mình đề nghị như vậy có phải quá đường đột hay không, cô đã nhẹ giọng gần như thở ra nỏi: “Được.”



Cô đồng ý, ngược lại anh phản ứng không kịp, có người theo đuổi bạn gái là như thế này sao?



“Ách...” Vậy, kế tiếp phải làm gì bây giờ: “Anh đưa em về nhà.” Chọn một chuyện

bình thường nhất đề nói với cô, mặc kệ như thế nào, ít nhất cũng phải ra dáng một bạn trai.



Cô nghiêng đầu nhìn chăm chú anh, lại nở nụ cười nhưng không giống cười: “Không sao, anh không cần miễn cưỡng.”



Đây là ý gì? Cự tuyệt sao?



Anh cho rằng, nhìn trộm anh một năm trước, một năm sau thi vào trường anh

đang học, hơn nữa không tiếc đợi anh cả ngày, chứng minh là rất thích

anh, muốn qua lại với anh chứ? Nhưng cô đã đợi anh bảy giờ, đã không ăn

cơm với anh, còn cự tuyệt anh đưa về,.. Rốt cuộc cô đang nghĩ gì?



Một cô gái kỳ lạ, anh không hiểu cô.



Thấy vẻ mặt anh hoang mang, cô nhàn nhạt bổ sung một câu: “Nhìn anh có vẻ rất mệt, nên nhanh chóng về nhà nghỉ ngơi đi.”



Không quan tâm đến sự ngạc nhiên trong mắt anh, nói nhỏ gặp lại, vượt qua người anh dẫn đầu đi xuống cầu thang