Có Hợp Có Tan

Chương 3 :

Ngày đăng: 20:44 21/04/20


"Đã quên rồi sao?" Giọng nói hư ảo như có như không: "Tất cả những gì của chúng ta, ngọt ngào, chua xót, chờ đợi, bi thương, tất cả đều đã quên, cứ như vậy ... quên hết?"



Đủ rồi, đủ rồi! Có thể đừng quấy rầy cô nữa được không? Cô thật sự chịu đủ rồi: "Rốt cuộc anh là ai? Nói cho rõ ràng, nếu tôi thiếu anh cái gì, cũng phải nói cho tôi biết."



"Không, cô phải tự nhớ ra."



"Anh..." Cô suy yếu, thống khổ: "Cầu xin anh, nói cho tôi biết, đừng hành hạ tôi như vậy..."



"Hành hạ?" Trong bóng đêm, bóng dáng mông lung không nhìn thấy rõ dần dần nhòa đi: "Hành hạ vô cùng tàn nhẫn, rất là vô tâm,  không gì sánh bằng."



Lần thứ hai tỉnh lại, cô phát hiện đang ở trong phòng mình.



Quay đầu nhìn, nhìn vào gương mặt tuấn mỹ, trong nháy mắt cảm thấy quen thuộc mà xa lạ.



"Tỉnh rồi sao? Có thấy đỡ hơn chút nào không?" Dương Phẩm Tuyền rót một ly nước ấm đặt vào tay cô, đỡ cô ngồi dậy, mở rộng hai chân đặt cô dưới thân, hai tay chống bên bên khóa cô vào giữa.



Hơi thở ấm áp sưởi ấm thân thể lạnh giá của cô, trong không khí chỉ còn lại hơi thở của anh.



Duỗi bàn tay lo, xoa bóp bàn tay đang cầm ly nước của cô: "Lúc đó, toàn thân em lạnh như băng, không một chút độ ấm, giống như ..."



"Người chết, phải không?" Giọng nói lạnh nhạt tiếp tục lời anh.



Dương Phẩm Tuyền xoay mặt cô qua, đối diện hung hăng hôn xuống, không giống như lúc trước từ từ trêu chọc, mà thô lỗ cuồng nhiệt ma sát, vướng mắt, cho đến khi môi lạnh từ từ có độ ấm, lúc này mới buông tha cô.



"Chỉ muốn nói giống như từ Bắc Cực trở về. Tôi không có hứng thú làm tình với người chết."



Anh đang tức giận sao? Quý Hướng Vãn kinh ngạc nhướng mày.



Giọng điệu của anh, biểu tình, không có biến hóa quá lớn, nhưng do da thịt sát vào nhau, có thể cảm nhận được nhịp đập của trái tim, trong máu huyết nhợt nhạt kích động.




"Tôi ... yêu anh có được không? Có phải có tình yêu, anh sẽ không bỏ quên tôi, luôn quan tâm tôi?" Hiện tại cuộc sống của cô trống rỗng, chỉ còn anh, cũng chỉ có anh, nếu như cả anh cũng bỏ đi, cô không biết còn ai có thể giúp được cô. Mất đi đôi tay duy nhất có thể nắm lấy tay cô, cô sợ, mình sẽ ở trong bóng đêm vô tận vĩnh viễn cô đơn.



Cho nên, cô mới muốn dùng tình yêu để giữ anh lại?



"Tình yêu cũng không thể nào bảo đảm đàn ông sẽ không rời không bỏ, chuyện này không phải em đã biết rồi sao? Chỉ một lần đã làm cho em bị thương giống như một người tàn phế, tại sao còn ngốc đến nỗi muốn dùng tình yêu để giữ lại tôi?"



Đây là ý gì?



"Cho phép tôi yêu? Hay là không cho phép?"



Thật là ngốc? Tình yêu là không có cách nào do lòng người chi phối được. Đồng ý cho cô yêu, cô chưa hẳn có thể yêu, không đồng ý cũng không nhất định có thể ngăn cản, đồng ý và không đồng ý, làm sao cóthể do ý muốn của con người?



Anh không tiếng động thở dài, như có như không thì thầm: "Cũng giống như Hoa hoa thảo thảo do nhân luyến, sinh sinh tử tử theo nhân nguyện, cho dù chua xót không người oán."



"Cái gì?" Con ngươi trong suốt một mảnh hoang mang.



Anh cũng không hy vọng cô có thể hiểu, chỉ lộ ra nụ cười ôn hòa, đổi sang chủ đề khác:" Hướng Vãn, em có biết em khác người ở chỗ nào không, so với người thường thì trong tình cảm cố chấp và cuồng nhiệt hơn? Một khi đã yêu là toàn tâm toàn ý, dùng sinh mệnh của mình để trả giá, dùng tất cả của mình để giữ lại người đàn ông mình yêu, cho nên em đã đánh mất đi năng lực tự vệ của mình."



"Tình yêu không nhất định có thể thành công để tôi giữ anh lại, nhưng nếu không có tình yêu, chúng ta ngày cả điều cơ bản nhất liên quan đến nhau cũng không có." Anh càng không có lý do để ở lại.



Anh vẫn như cũ không thay đổi sắc mặt, chỉ dùng tay nâng gương mặt tinh tế lên, nghiêng người hôn lên môi cô.



"Dương Phẩm Tuyền..." Cô lại rất kiên trì, muốn có được đáp án.



Rất ít khi cô đối với một chuyện gì cố chấp như vậy, cảm xúc của cô, lại càng rõ nét.



Anh cười: "Tôi sẽ ở bên cạnh em, bất luận là có tình yêu hay không." Như thế cũng xem như là cho cô đáp án rồi.