Cô Nàng Mạnh Mẽ
Chương 10 : Muốn đấu với tôi à, cô chưa đủ tư cách!
Ngày đăng: 12:22 19/04/20
Tôi tỉnh lại trong phòng bệnh tối đen.
Cái chăn đắp trên người toàn mùi thuốc sát trùng khiến thật khó chịu, tôi nhấn vài cái trên ngực, dường như có cái gì chặn lại làm tôi khó
thở. Đầu óc còn hơi choáng váng, mờ mịt. Tôi quay đầu ra cửa sổ, bên
ngoài trời đã sụp tối.
Dạo gần đây toàn cứ chấn thương, máu chảy suốt, tôi nghĩ chắc cũng đến lúc thắp nhang cầu bình an rồi.
“Khụ khụ…” Trong hoàn cảnh tối tăm mà yên lặng tuyệt đối này lại vang lên tiếng ho khan của một người đàn ông, tôi kinh ngạc sững sờ, nhìn
theo nơi phát ra tiếng động thì thấy trên sô pha của phòng bệnh có một
bóng người đơn bạc đang cuốn chăn, cuộn mình ngủ.
“Ba…” Tôi nơm nớp lo sợ, kêu khẽ nhằm đoán thử người đang nằm là
ai.May mà người đó không đáp lại. Nghĩ sao, tôi lại gọi “Tần Mạch.”
Người nọ có chút phản ứng, khẽ trở người, tôi nghĩ anh ta sẽ ngủ tiếp nhưng không ngờ anh ta lại vùng ngồi dậy rất nhanh.
Tôi bị động tác của anh ta dọa cho hoảng sợ, ngơ ngác nhìn, chỉ thấy
anh lấy tay vuốt mặt vài cái, thở dài bất đắc dĩ. Sau đó, anh đứng dậy
bật đèn, trong phòng bừng sáng làm tôi hơi hoa mắt, đợi cho mắt dần dần
thích ứng với ánh sáng trong phòng thì tôi đã thấy Tần Mạch đứng bên
cạnh giường bệnh của mình.
Anh ta vươn tay: “Lấy ra”
Tôi giật mình: ” Lấy cái gì?”
Tính nhẫn nại của anh dường như đã bốc hơi sạch sẽ, anh ta tốc chăn
tôi lên, khua khoắng loạn xạ trong đó. Tôi thét lên kinh hãi, theo phản
xạ nhảy phắt ra sau, kết quả là rớt thẳng từ trên giường xuống đất.
Mông đau ê ẩm, anh ta cũng không cho tôi kịp la tiếng nào, vội vòng qua giường nhào tới chộp tôi.
Tôi tức giận đến nỗi muốn mắng anh ta một tiếng “dê xồm” nào ngờ đột
nhiên có tiếng mở cửa, hai chúng tôi đồng loạt quay đầu ra nhìn.
Thì ra là y tá trực đêm đi thăm bệnh. Thấy cảnh tượng trong phòng, y
tá dường như rất kích động lại có vẻ ngượng ngùng: “Hai người… Hai người đang… ” Sau đó cô nàng thẹn thùng cúi gằm mặt xuống nói: “Thật ra, thật ra giường bệnh viện không đủ lớn để làm chuyện như vậy.”
Làm cái đầu cô! Trong lòng tôi chửi váng lên.
Tần Mạch cũng tức giận không ít: “Đi ra ngoài!”
Cô y tá trẻ bị mắng, mắt bắt đầu đỏ lên, nhẹ nhàng nói: “Tôi chỉ, tôi chỉ có lòng tốt đề nghị thôi. Bạn gái anh vẫn còn chưa khỏe hẳn…”
Thừa dịp Tần Mạch và cô y tá tốt bụng này đang nói chuyện, tôi cuống
quít sờ soạng toàn thân, rốt cục tìm được thứ Tần Mạch muốn đoạt lại ——
điện thoại của anh ta
Thiết kế căn hộ của Tần Mạch là một nhiệm vụ khó khăn nhất từ trước
đến giờ của tôi. Tốc độ thi công nhanh, thiết kế lại bị hạn chế nhiều
mặt, nhưng quan trọng nhất là – không có cách nào trao đổi với chủ hộ.
Theo bản sơ lược các yêu cầu của Lisa, trước mắt tôi thiết kết căn hộ
này theo phong cách đơn giản của kiến trúc Âu Mỹ, sau đó liên hệ với
Lisa, quyết định ngày mai sẽ đưa cô ấy bản thiết kế ban đầu để cô ấy
chuyển cho Tần Mạch.
Nhưng dù giao cho Tần Mạch hay cho Lisa, tôi cũng không tránh được việc thức trắng đêm nay để làm việc rồi.
Sau khi liên hệ được với đội ngũ thi công, cả ngày tôi lăn lộn ở
“nhà” Tần Mạch để đo đạc tính toán cũng như tìm cảm hứng thiết kế.
Khi người ta bận rộn thì thời gian trôi qua rất nhanh, sau khi chào
tạm biệt nhóm công nhân thi công, tôi vỗ vỗ bộ quần áo đầy bụi đi đến
cuộc hẹn.
Đến nơi hẹn, từ xa tôi đã thấy Trần Thượng Ngôn đang đứng dưới tán
cây gọi điện thoại, không muốn quấy rầy anh, tôi lặng lẽ bước tới. Đi
gần đến nơi, tôi nghe giọng anh có chút tức giận: “Tôi nói rồi, tôi đã
có bạn gái. Chuyện hôm qua chỉ xảy ra một lần này thôi.”
Ách… Tôi lau mồ hôi lạnh trên trán, có phải tôi đã nghe được chuyện không nên nghe hay không?
“Đừng nói nữa, nếu anh vẫn cố tình làm vậy, tôi chỉ có cách chuyển
anh đi… Tịch Tịch!” Anh quay đầu lại, trông thấy tôi liền vội vàng hốt
hoảng tắt máy, đứng nghệt ra đó cứ như trẻ con phạm lỗi vậy.
Tôi âm thầm thở dài nhưng ngoài mặt vẫn mỉm cười bước đến: “Anh chờ lâu chưa?”
“Chưa… Chưa lâu lắm.” Anh bối rối gãi đầu, mặt hơi ửng đỏ đến khi
nhìn đến lớp băng quấn trên đầu tôi mới sững lại hỏi: “Em bị sao vậy?”
Tôi lại đem chuyện “cửa toilet” thuật lại một lần sau đó tóm tay anh
đi về phía nhà hàng: “Làm việc nguyên ngày, em đói sắp chết rồi, ăn cơm trước rồi nói.”
Anh để mặc tôi lôi kéo, bàn tay tôi đang nắm hơi nóng lên: “Tịch Tịch, lúc nãy… Em đến bao lâu rồi?”
“Vừa mới tới.”
Tôi trả lời một cách vô cùng bình tĩnh, bởi vì đối với tôi, mối quan
hệ với Trần Thượng Ngôn chỉ mới dừng lại ở mức “tìm hiểu, nói chuyện”.
Cho dù sau này có kết hôn thì cũng chỉ là kết hôn mà thôi, tình yêu chỉ
là một điều xa xỉ. Tôi không đủ sức cũng không dám đón nhận thứ tình cảm này cho nên dĩ nhiên tôi cũng không thưởng thức được cái cảm giác gắn
liền với tình yêu – “ghen”.