Cô Nàng Mạnh Mẽ

Chương 9 : Thật là mất mặt quá đi!

Ngày đăng: 12:22 19/04/20


Anh ta thấy tôi cũng đơ người, trong chớp mắt tôi có thể thấy được vẻ mặt chấn động của anh ta. Sau một thoáng giật mình, anh ta nhíu hai đầu mày thật chặt như muốn nghiền chết tôi trong đó ngay lập tức.



“Cô ta là người thiết kế à?” Tần Mạch nghiêm giọng hỏi Lisa, sự

chán ghét trong giọng nóiso với lần gặp trước còn hơn gấp bội phần



Tôi quả thực thấy rất tò mò, rốt cuộc tôi đã gây ra chuyện tồi tệ gì có thể khiến một người đàn ông ghét tôi đến vậy.



Lisa có vẻ khó hiểu trước tình huống hiện tại, liếc tôi một cái rồi nói: “Dạ…” Không đợi dứt câu, Tần Mạch dứt khoát nói:



“Từ chối, tìm người khác.”



Lisa giật mình, phản xạ tự nhiên muốn đáp “Dạ”. Tôi lập tức phản ứng, nhảy dựng lên, vọt đến bên người Tần Mạch, đẩy anh ta ra cửa, vừa đi

vừa vỗ ngực anh, cười to: “Ha ha! Tần đại boss, lâu không gặp, anh vẫn

thích nói đùa với tôi nhỉ! Ha ha!”



Hắn bị tôi vỗ tới ho khan một trận.



Tôi vừa kéo Tần Mạch ra khỏi phòng, vừa quay đầu cười hớ hớ với Lisa

lúc này đang kinh ngạc muốn rớt hai mắt, nói: “Chúng tôi ra ngoài tâm

sự, ôn lại chuyện cũ, ôn lại chuyện cũ.”



“Oành” tôi sập mạnh cửa phòng, lôi Tần Mạch đi đến đầu cầu thang,

đứng thẳng nhìn anh ta. Anh ta giật mạnh ống tay áo đang bị tôi nắm,

lạnh lùng nhìn tôi: “Hà tiểu thư, chúng ta có chuyện cũ gì để nói thế?”



Tôi nắm chặt tay, niệm thầm trong lòng: có thể mắng ông trời nhưng không được mắng khách hàng, trên đời này khách hàng là lớn nhất, rồi hơi khom lưng, cười mỉm: “Tần tiên sinh thật biết nói đùa, tốt xấu

gì cũng đã gặp nhau vài lần, tuy lúc trước giữa chúng ta có vài hiểu lầm nhưng hiểu lầm nào thì cũng có thể giải quyết được hết. Tôi cam đoan sẽ hoàn thành công việc thật tốt…”



Hắn lạnh lùng cười: “Cam đoan của cô, không đáng tin.”



“Tần tiên sinh, tôi biết anh có nhiều thành kiến với tôi nhưng anh

yên tâm, trong công việc tôi rất chuyên nghiệp. Các dự án trước kia đều

đã qua kiểm chứng, tôi tin là điều đó đã khiến trợ lý của anh mới tìm

đến công ty chúng tôi, tìm đến tôi. Chuyện của chúng ta từ trước đến giờ đều là trùng hợp ngẫu nhiên, bao gồm cả công việc lần này cũng hoàn

toàn là sự tình cờ. Mong anh đừng dùng cảm tính mà hãy dùng lý trí để

lựa chọn người phù hợp nhất cho việc thiết kế này.”



“Ngẫu nhiên? Trùng hợp?” Trong lời của anh ta không nghe ra bất kỳ ý

tứ hàm xúc gì, anh ta nhìn chằm chằm tôi, nhếch môi: “Bao gồm một đêm


Sự thật bày ra trước mắt là tôi không thể khuyên anh ta được, trong

lòng khẩn trương bèn níu tay áo anh ta muốn cướp điện thoại. Anh ta làm

saomà chịu nhường tôi chứ, bèn giơ tay cao lên, tôi nhón chân cỡ nào

cũng không thể với tới điện thoại. Anh ta đùa giỡn với tôi như đùa một

con khỉ, lúc sang phải, lúc sang trái, tôi không cách nào tóm được, lửa

giận trong tôi bốc ngùn ngụt, tôi thét to: “Anh là đồ ác bá, đồ giai cấp bóc lột độc ác!”



Anh ta gỡ tay tôi ra: “Cám ơn cô đã tặng tôi một cách xưng hô mới. Tôi có việc, xin lỗi không thể hầu chuyện với cô được nữa.”



Trong đầu tôi nảy lên ý nghĩ hung ác, lúc này tôi bất chấp mọi thứ,

việc duy nhất phải làm trong lúc này là đoạt lại di động, mang đoạn ghi

âm ghê tởm kia xóa đi, thiêu huỷ mọi dấu tích. Giống như chỉ cần xóa

nó, những hoài niệm ghê tởm về Dương Tử trong lòng tôi cũng cuốn theo cát bụi luôn.



Tôi lại túm lấy khuỷu tay Tần Mạch, anh ta thật sự đã mất kiên nhẫn

bèn hất tay tôi ra, nhưng tôi liều mình như chẳng có, nhất quyết lao về

phía trước với ý nghĩ đánh văng di động trong tay anh ta xuống.



Thấy tôi giận đỏ mắt, bộ dáng không sợ chết lao tới, anh ta hình như

cũng bị doạ rồi, lúc tôi lao đến anh ta bèn nghiêng mình né sang một

bên. Thừa dịp đó, tôi lanh tay lẹ mắt dùng hết sức mình chụp tay anh ta và đã chụp được điện thoại.



Lúc ôm được điện thoại trong ngực, trong lòng tôi thật yên tâm. Nhưng còn chưa kịp nhìn cho rõ cái thứ đang cầm trong tay, thì bỗng nhiên nửa thân hình tôi trở nên nhẹ bẫng, cảm giác không trọng lực xuất hiện.



Lúc quay đầu lại tôi kinh hoàng nhận ra chỗ tôi đang đứng là sát mép cầu thang.



Lúc này phản ứng mau lẹ, động tác nhanh nhẹn, cá tính mạnh mẽ của

tôi có phát huy như thế nào cũng không ngăn cản được trọng lực vĩ đại.



“A!” Tôi thét một tiếng thất thanh, sau đó thế giới đột nhiên yên ắng.



Nhưng mà, mặc dù trong cảnh đầu rơi máu chảy sắp hôn mê, tôi vẫn nhớ

rõ việc nắm chặt điện thoại, dù sống dù chết cũng phải xóa đoạn ghi âm

chết tiệt kia.



Xóa nó chính là xóa hết mọi sự mất mặt đã xảy ra