Cô Nàng Mạnh Mẽ
Chương 8 : Nghiệt duyên!
Ngày đăng: 12:22 19/04/20
Sáng thứ hai tôi đi làm, ngồi chưa nóng ghế đã bị sếp gọi vào văn phòng.
Giám đốc công ty họ Tạ, giang hồ hay gọi là Tạ Bất Đình, nghĩa là một khi đã mắng ai đó thì mắng không ngưng không nghỉ (“bất đình”: không dừng lại). Hôm nay, đại gia Tạ Bất Đình tâm tình không được tốt lắm, âm thanh mắng người thập phần vang dội.
“Nhìn kết quả công tác tháng trước của cô đi!” mấy tờ giấy được ném
trước mặt tôi. Tôi im lặng, sắp xếp đám giấy kia lại thật gọn ghẽ, tranh thủ sếp vẫn đang thao thao bất tuyệt, tôi lật từng tờ, từng tờ. Quả
thật, mấy tháng trước do ảnh hưởng của chuyện thất tình nên kết quả làm
việc của tôi không tốt lắm, không tích cực nhận hợp đồng, cộng với vài
khách hàng than phiền, khó trách Tạ Bất Đình lại tức giận như vậy.
“Hiện giờ, người thất nghiệp ở Trung Quốc rất nhiều. Lấy chất lượng công việc hiện giờ của cô, không bằng tôi tìm người mới…”
Tôi cúi đầu, không đáp, đợi đến khi Tạ Bất Đình ngừng lại để uống
nước thì trong lòng tôi rót cuộc cũng nhẹ nhõm được một chút, uống nước
là dấu hiệu tốt, chứng tỏ ông ta mắng đã mệt rồi.
Quả nhiên, ông ta đưa tôi một tập hồ sơ trên bàn, dịu giọng nói: “Tôi nghe nói lúc trước chuyện tình cảm của cô bị trục trặc, tôi có thể
thông cảm nhưng cô còn trẻ, chuyện như thế sẽ còn xảy ra vài lần. Vì
những chuyện này mà ảnh hưởng đến công việc thì không thể được. Đây là
hợp đồng mới, làm thật tốt cho tôi.” Tiếp theo, mặt ông ta nghiêm lại
nói “Nếu kết quả lần này giống tháng trước thì cô chuẩn bị thu dọn đồ
đạc biến đi” Tôi tiếp nhận hồ sơ, bày tỏ sự cám ơn rồi ra ngoài.
Quay lại cái góc nhỏ của mình tôi thở dài một hơi, cứ tiếp tục suy
sụp tinh thần như vậy cũng không được, trong công việc ngàn vạn lần
không để mắc phải sai lầm. Chén cơm này mà mất đi thì không thể nghi ngờ về chuyện chết đói.
Tôi mở hồ sơ, nhìn thoáng qua nội dung, ta nói Tạ Bất Đình xem ra vẫn rất chiếu cố đến cái loại nhân viên lâu năm là tôi. Căn hộ này nằm
trong một tiểu khu xa hoa, yêu cầu thiết kế của chủ nhà rất ngắn gọn mà
thù lao cũng dày. Thời buổi này, những người mà có khả năng mua nhà ở
đây thường là tiền nhiều đếm không hết. Nếu người thiết kế có quan hệ
tốt với chủ hộ thì đãi ngộ tuyệt đối không kém.
Tôi vui vẻ tiếp nhận hợp đồng này, lưu lại điện thoại của chủ nhà để
ngày mai liên hệ đi xem nhà. Sau giờ làm tôi nhận được điện thoại của
Trần Thượng Ngôn, anh ta muốn đến đón tôi rồi cùng nhau dùng cơm. Tôi
hơi suy nghĩ nhưng cuối cùng cũng đồng ý.
Gần đây, tôi cảm thấy mình cũng nên tìm đường đi cho mình. Tuy hiện
giờ tôi đối với Trần Thượng Ngôn cũng không có tình cảm gì đặc biệt
nhưng chẳng phải tình cảm cũng có thể nuôi dưỡng mà thành sao. Trần
Thượng Ngôn vì tôi có thể bỏ vài thói quen trong cuộc sống, điều đó
Tôi bóp nhẹ hai cánh mũi vài cái, cười nói: “Tôi biết rồi.”
Trong lúc chờ chủ nhà, tôi tranh thủ đo đạc căn hộ trước, Lisa đứng
một bên ghi lại. Di động rung không ngừng, tôi nhìn thấy ba chữ Trần
Thượng Ngôn lấp lóe trên màn hình, tôi để nó reo một lúc rồi mới nghe
máy
“Tịch Tịch.”
“Ừm.”
“Đang … Đang làm việc sao?” Tôi có thể tưởng tượng được vẻ mặt xấu hổ đỏ mặt của anh ấy. Tôi yên lặng rồi nói: “Ừ, đang đo nhà cho khách
hàng. Có việc gì?”
“Không, chỉ muốn hỏi một chút. Tối nay em có rảnh không? Vừa may anh có hai vé xem phim. Chúng ta đi xem đi.”
Tôi đơ mặt ra trong một lúc đến khi trong di động truyền đến giọng
nói hoang mang của Trần Thương Ngôn, tôi mới đồng ý và hẹn anh gặp nhau
tại rạp chiếu phim vào lúc bảy giờ tối nay. Lúc cúp máy, Lisa cười cười
hỏi tôi có phải bạn trai không, theo bản năng tôi trả lời: “Không…”
Nhưng nghĩ lại một lát, tôi lại khẽ gật đầu.
Cô ấy hơi buồn cười hỏi lại tôi: “Vậy là sao?”
Tôi cười hờ hững: “Tôi và anh ấy, ngay từ đầu đã có chút kỳ cục. Chúng tôi không có loại cảm giác đó.”
Lisa hiểu rõ gật đầu, nói với tôi: “Thời bây giờ, phụ nữ có ngốc mới còn tin vào tình yêu. Tốt với bản thân mình là được rồi”
Tôi im lặng thu dây thước lại, cố gắng kìm nén không thốt ra ba chữ ngu xuẩn “tôi tin tưởng”
Có tiếng mở khóa cửa, tôi và Lisa đều ngẩn ra, không nghĩ ông sếp
này lại tới nhanh như vậy. Lisa lặng yên sửa sang lại quần áo, tôi đứng
dậy, phủi phủi bụi trên người, lơ đãng nhìn ra thì bắt gặp thân ảnh của
người đàn ông mới bước vào cửa, cả người tôi cứng đờ, suy nghĩ đầu tiên
nhảy ra trong đầu tôi là tại sao đây là một căn hộ cao tầng, hại tôi
không thể lao qua cửa sổ mà chạy trốn.
Tần Mạch a…
Thật là nghiệt duyên!