Cô Nàng Mạnh Mẽ
Chương 14 : Tăng tiền thưởng 30%, đi ăn cơm
Ngày đăng: 12:22 19/04/20
Chỉ một câu của Tần Mạch khiến tôi phải tính toán lại toàn bộ bản dự
kiến tiến độ thi công, càng nghĩ càng hận anh ta đến trào máu.
Nhưng tôi không ngờ nhóm thợ lại rất vui còn nói bận cũng tốt, có thể hoàn thành để về quê ăn tết sớm. Tôi cũng nghĩ, thôi thì công việc còn
tồn đọng để sang năm cũng không hên, cứ hoàn thành trước tết, cầm một
cục tiền lương và thưởng, mua sắm ít quà đắt tiền hiếu kính cha mẹ để
ông bà trước mặt họ hàng có thể ngẩng đầu, khoe thành quả của con gái
cũng tốt. Nghĩ thoáng như vậy nên tôi thấy yêu cầu của Tần Mạch cũng
không còn quá đáng. Mọi người cùng đồng tâm hiệp lực, tốc độ thi công
còn nhanh hơn so với lúc trước.
Việc trang trí đã đi vào giai đoạn hoàn chỉnh, việc cần tôi làm ngày
càng ít, có khi không có việc gì làm tôi còn có thể quay về công ty dự
vài cuộc họp cuối năm. Tạ Bất Đình khen ngợi tôi không tiếc lời cũng hào phóng tăng cho tôi không ít tiền thưởng. Tôi thầm mắng: bóc lột tôi thê thảm như vậy, món tiền thưởng này chắc là muốn an ủi tôi đây mà.
Những ngày mệt mỏi đã qua, đến lúc tôi nghĩ cuộc sống của tôi đang chậm rãi bắt đầu trở lại quỹ đạo thì… lại xảy ra chuyện.
Hôm ấy, chúng tôi đang sắp bắt tay vào sơn nhà Tần Mạch, tôi đứng một bên quan sát, bỗng nhiên nghe tiếng gõ cửa bên ngoài, tôi hơi ngạc
nhiên, để tiện cho việc trang trí, cửa nhà thường không đóng, tôi nhìn
ra cửa thì thấy một người đàn ông trung niên đang đứng đó.
“Xin hỏi cô Hà có ở đây không?”
Tôi nghi hoặc nhưng vẫn bước qua: “Chào chú, là cháu. Xin hỏi có việc gì không ạ?”
Ông ấy hơi khom mình chào tôi, làm tôi cũng run run, vội vàng khom
mình chào đáp lễ. Ông ta thân mật nhìn tôi cười: “Tôi là chú Lục, quản
gia nhà họ Tần, phu nhân muốn tôi đến mời Hà tiểu thư dùng một bữa cơm
đạm bạc.”
“Tần gia?” Tôi suy tư một chút, ráng đào trong đầu xem có ai họ Tần
mà tôi quen biết lại có khả năng mời được cả quản gia nữa…Nụ cười trên
mặt tôi bỗng cứng đờ, vị phu nhân này chắc không phải là mẹ Tần Mạch
chứ? Trong đầu tôi không khỏi hiện ra bộ dáng cao ngạo của một vị phu
nhân giàu có. Tôi lui từng bước, ráng nhếch miệng cười, “Chuyện này,
chuyện này…sao đột nhiên lại…”
“Cô Hà không cần lo lắng, chỉ là vài ngày trước phu nhân có nghe
chuyện của cô nên muốn mời cô một bữa cơm rau dưa sẵn tiện gặp mặt cô
luôn.”
Nhất định là cái vị hào môn An tiểu thư chạy đến mách lẻo với mẹ Tần
Mạch rồi! Tôi hận đến nghiến răng nghiến lợi nhưng trên mặt nét cười vẫn giữ nguyên “Không cần đâu ạ, cháu…” không có quan hệ gì với Tần Mạch
hết.
“Có khi trong lòng là ý tốt nhưng lại cố tình nói những câu chọc người ta tức chết phải không?”
Quá đúng! Anh ta đúng là đồ ác mồm ác miệng!
Trong lúc tôi đang chìm sâu trong cảm giác đã gặp tri kỷ thì bỗng
nhiên dì Tần chuyển giọng hỏi: “Vậy tại sao cháu còn thích nó?”
Chưa kịp nghĩ đến ý tứ sâu xa trong lời nói của dì, tôi đã thở dài
phát biểu một câu cảm thán biểu lộ tâm tình sau khi gặp gỡ Tần Mạch: “Đó chính là một bước sa chân, ngàn đời ân hận!” (nguyên gốc là nhất thất túc thành thiên cổ hận)
“Sa chân?” Dì Tần nắm bắt được từ mấu chốt rất nhanh, cười tủm tỉm nhìn tôi, “Tịch Tịch, các con quen nhau như thế nào?”
“À… hình như là ở quán bar, anh ấy…”
“Uống say?” dì Tần cứ theo dòng tưởng tượng của mình mà suy đoán
chuyện xảy ra tiếp theo, trong mắt một tia sáng xẹt qua: “Làm rồi hả?”
Lời nói sắc bén như thế làm tôi đơ người, nhớ lại đêm đó cả hai quấn
chặt lấy nhau, mặt tôi đỏ bừng. Hoàn toàn không để tôi có thời gian bịa
ra lời nói dối, dì Tần gật đầu, thở dài thông cảm: “Đứa nhỏ này hễ uống
rượu vào là mất kiềm chế, bất quá bọn trẻ các người đôi khi như vậy cũng tốt.” Nói xong bà lia ánh mắt sáng rỡ nhìn chằm chằm vào bụng tôi.
Ấn tượng về ban đầu về sự ôn nhu của bà tuột xuống còn phân nửa.
Trong nháy mắt, tôi đột nhiên nhận ra bà quả thật không hổ danh là mẹ Tần Mạch, đây rõ ràng là minh chứng cho câu “mẹ nào con nấy” mà!
Nói chuyện phiếm với dì Tần một lúc, bà lại nảy ra một ý tưởng kỳ lạ: “Con có muốn coi hình Tần Mạch hồi nhỏ mặc đồ con gái không?”
Tôi trầm mặc, chẳng lẽ bà mẹ nào cũng có sở thích quái đản thích cho
con trai nhỏ của mình mặc đồ con gái sao… nhưng cái trầm mặt kia chỉ kéo dài đúng bằng cái chớp mắt, rồi tôi gật đầu lia lịa “Dạ coi, dạ coi!”
Tôi lấy di động ra xin phép: “Con có thể chụp lại làm kỷ niệm không ạ?”
Dì Tần suy nghĩ trong chốc lát: “Nếu con đem mớ ảnh này bán cho mấy tờ báo lá cải thì chia 5/5”
Tôi sảng khoái đáp ứng ngay.
Cho đến khi bác Lục ho khan một tiếng: “Thiếu gia đã về.”
Tôi vội vàng cất di động, dì Tần giấu quyển album đi, đến khi thấy
được bóng dáng Tần Mạch tôi cười thực ôn nhu chào hỏi anh. Anh nhíu mày, đi đến bên cạnh dì Tần: “Mẹ, hôm nay sức khỏe thế nào?”
Dì Tần cũng cười như mùa thu tỏa nắng: “Tốt lắm, rất thoải mái.”