Cô Nàng Mạnh Mẽ

Chương 15 : Lao tâm khổ tứ

Ngày đăng: 12:22 19/04/20


Nếu Tần Mạch đã về thì dĩ nhiên phải dùng chung với nhau một bữa cơm chiều.



Mọi người ngồi quây quần xung quanh một cái bàn tròn, trên đó bày

sáu, bảy món ăn gia đình, nhìn qua không hề có tí gì xa xỉ mà trái lại

gợi lên cảm giác mộc mạc và ấm áp.



Chỉ có điều chỗ tôi ngồi chếch 120 độ với cái “núi băng” chình ình

thế kia khiến tôi không cách nào thoải mái được. Nói thật cùng chung

sống hòa bình với Tần Mạch trong một khoảng thời gian dài luôn tạo áp

lực rất lớn cho tôi, may mà dì Tần ôn hòa, trong bữa ăn còn nói đùa vài

câu, tôi cũng đáp lại vài câu mới làm cho bữa ăn này dễ chịu một chút.



Dĩ nhiên không nói đến vài yêu cầu hảo tâm của dì Tần…



“Bò hầm này ngon lắm, A Mạch, gắp cho Tịch Tịch nếm thử đi con”



Tôi giật mình nói: “Không cần, không cần đâu ạ, tự cháu, tự cháu làm là được ạ…”



“Bụp” Một đôi đũa gắp miếng thịt dằn mạnh vào trong chén của tôi,

nước thịt văng tung tóe lên cả mặt tôi cùng với một giọng đàn ông trầm

thấp: “Cho thì em nếm thử một miếng đi.”



Tôi hận đến cắn răng, nắm chặt chén cơm, dằn cơn giận xuống, sau đó

rút tờ giấy ăn lau mặt, cười tủm tỉm với Tần Mạch: “Tại em sợ làm phiền

anh ăn không ngon miệng mà.”



Không nghĩ đến phản ứng của tôi lại như vậy, anh ta hơi nhíu mày.



Dì Tần nói: “Đúng rồi, A Mạch, bao tử con không tốt lắm, ăn ít dầu mỡ thôi.”



“Đúng vậy!” tôi tiếp lời dì Tần, “Ăn thêm chút rau cải đi.” Lập tức

một gắp rau to cũng xuất hiện trong chén của anh ta. Thấy vẻ mặt chán

ghét của Tần Mạch, trong lòng tôi như nở hoa, đừng tưởng tôi không thấy

trong suốt bữa ăn anh không hề động đũa đến miếng rau nào. Tôi cười thật ngọt ngào: “Cải thìa này ngon lắm, A Mạch, anh ăn thử miếng đi.”



Tôi cứ tưởng anh sẽ tìm ra cách nào đó để chống đối tôi, ai ngờ anh

chỉ nhìn dĩa cải trong một chút, rồi nhìn tôi sau đó thản nhiên ăn.



Khóe miệng tôi hơi nhếch lên, nhìn Tần Mạch ăn rau cứ như là nhìn sói xám nhai cỏ vậy, tôi nhìn dì Tần thì thấy dì cũng có vẻ kinh ngạc.



Trên bàn cơm yên lặng một lúc thì dì Tần bỗng nhiên nở nụ cười: “Lời

của con dâu quả là có tác dụng, tật xấu không chịu ăn rau của con cũng

nên sửa đi là vừa.”



Hai chữ “con dâu” này làm tôi toát mồ hôi hột, lập tức cắm đầu gặm thịt, không dám nhìn Tần Mạch một lần nào nữa.


“… Được rồi.”



Cho đến nửa đêm, tôi vẫn tỉnh như sáo, lúc này tôi mới đau đớn nhận

ra gấp bốn lần tiền thưởng cũng không bù được số tế bào não đã chết của

mình. Đáng lẽ lúc đó phải đòi bốn mươi lần mới hợp lẽ!



Sáng sớm mai, tôi mơ màng tỉnh dậy, đập vào mắt đầu tiên là một hàng

mi rất dày và đen, tôi dụi mắt vài cái thì mặt người đàn ông đó đã hiện

ra rõ ràng trước mắt.



Trong lòng tôi rên rỉ, tôi biết mà, tôi biết mà, đàn ông và đàn bà

cùng ngủ chung thì sáng thức dậy làm gì có chuyện người nào nằm y nguyên chỗ người nấy chứ. Tôi cũng không phản ứng mạnh, chỉ khẽ đẩy cánh tay

ấm áp của anh đang quấn quanh hông mình.



“Hừ…” Anh hừ nhẹ một tiếng, động tác của tôi chựng lại một chút, sao

đó giương mắt nhìn anh, anh vẫn ngủ say nhưng mày cau chặt. Biểu tình

của đứa nhỏ này thật buồn cười. Bỗng nhiên bàn tay anh ôm chặt eo tôi,

tôi giật mình “ưm” một tiếng, âm thanh ái muội đó cứ thế tràn ra ngoài,

tôi muốn che miệng cũng không kịp nữa rồi.



Đôi mày anh ta càng cau chặt, hơi thở rối loạn vài nhịp, đoán anh ta đã sắp tỉnh tôi bèn nhắm mắt giả vờ ngủ tiếp.



Tư thế của hai người như thế này tôi cũng không biết phải giải thích như thế nào.



Một lúc sau, giường khẽ run, tôi biết anh tađã hoàn toàn tỉnh táo nên ráng nằm chờ anh ta buông ra để đi rửa mặt chải đầu, không ngờ chẳng

những không buông tay mà bàn tay ấm áp kia còn nhẹ nhàng vuốt ve lưng

tôi, hơi thở ẩm nóng của anh ta phả trên mặt tôi, cả hai thân mình càng

nhích sát vào nhau hơn, bỗng nhiên có cái gì đó đang chậm rãi dựng đứng

lên chọc vào ngay thắt lưng tôi….



Tôi sâu sắc nhận ra rằng nếu lúc này còn không “tỉnh” thì thực sự

không kịp nữa. Tôi mở mắt ra, bình thản nhìn vào đôi mắt giống như đá vỏ chai của anh ta, nói rành rọt: “Tần tiên sinh, anh muốn làm gì?”



Đối mặt với sự bình tĩnh của tôi dường như anh có chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh lại khôi phục lại sự bình thản: “Mới sáng mở mắt thấy phụ nữ trên giường mình, theo cô thì thế nào?”



“Anh không say!



Anh ta nghĩ nghĩ, giọng nói như đang nén cười: “Nhưng cô đã “lao tâm khổ tứ” rồi.”



Ánh mắt anh ta lấp lánh, lấy tay chạm vào khuôn mặt tôi, nhẹ nhàng

như đối với người yêu bé nhỏ, sau đó anh giơ tay ra trước mặt tôi: “Cô

nhìn xem.”



Bàn tay của anh đầy máu…máu mũi tôi!!!