Cô Nàng Mạnh Mẽ

Chương 19 : Đính… Đính hôn?

Ngày đăng: 12:22 19/04/20


Nghe Tần Mạch nói xong, tôi cười lạnh: “Thật vinh hạnh cho tôi quá,

đúng thật đây là lần đầu tiên trong đời tôi đánh nhau vì đàn ông đó.”



“Hà Tịch.” Anh ta lờ tịt hàm ý mỉa mai trong câu nói của tôi, tự mình nói mình nghe tiếp: “Cô đã tạo ra không ít lần đầu tiên của tôi.”



Anh ta vừa dứt lời, không biết sao tôi lại nhìn vào đôi môi của anh

ta nhớ lại cảm giác nhẹ nhàng chạm khẽ vào chúng trong cái lúc hỗn loạn

kia, rồi không biết ma xui quỷ khiến thế nào lại phun ra một câu: “Chà,

anh cũng đâu kém cạnh gì, lần đầu tiên của tôi lẽ ra phải dành cho chồng tương lai cũng bị anh lấy đi mất.” Lời vừa tuôn ra khỏi miệng, tôi liền hối hận không thể cắn đứt lưỡi của mình.



Đối với chúng tôi, chuyện tình đêm đó là một chủ đề cấm kỵ, từ khi

biết nhau đến nay, cả hai đều rất ăn ý mà tránh né chủ đề này. Cho dù

quan hệ hiện giờ của chúng tôi là như thế nào, nhưng giữa hai người đã

phát sinh quan hệ thì sẽ ngày càng thêm phức tạp



Hơn nữa, đêm đó quả thật là lần đầu tiên của tôi, nhưng trong tình

thế hiện giờ, nói ra lời này có vẻ như tôi đang bắt anh ta phải chịu

trách nhiệm vậy.



Anh ta nhíu mày, ánh mắt chợt loé lên rồi đảo mắt nhìn tôi một lúc lâu, đột nhiên nói: “Cô đang muốn ám chỉ điều gì?”



Tôi cứ tưởng anh ta sẽ nổi giận nhưng không ngờ anh ta vẫn bình thản

phun ra những lời này. Chết tiệt! Ánh mắt còn chân thành như vậy, trái

tim tôi nảy lên một nhịp, phảng phất một cảm giác thật nhẹ nhàng, êm ái. Biểu hiện của anh ta như muốn nói: “Cô dám nói thì tôi cũng dám nhận”



Tôi vội dời mắt đi chỗ khác, ha ha cười gượng vài tiếng, liếc mắt lên đồng hồ trên tường: “Ui cha, anh xem, đã mười một giờ rưỡi rồi, không

làm phiền anh nghỉ ngơi nữa, tôi về trước đây.” Sau đó cương quyết bước

ra khỏi phòng, khi đặt chân đến ngưỡng cửa, tôi dường như nghe anh ta

thì thầm: “Thật ra, như vậy cũng tốt.”



Cái gì tốt… Tôi không có can đảm quay lại hỏi nên đành xám xịt trở về phòng bệnh của mình, trong lòng tính toán ngày mai phải chuồn sớm thôi. Tôi nghĩ, chờ giao nhà xong thì cắt đứt quan hệ luôn. Người đàn ông này rất nguy hiểm.



Mà hiện tại tôi lại rất dễ động lòng với anh ta…



Hôm sau.



Tôi đang suy nghĩ có nên qua chào Tần Mạch một tiếng trước khi xuất

viện không thì có người gõ cửa, khi tôi mở cửa thì trông thấy bác Lục và dì Tần đang ngồi trên xe lăn.



Tôi thoáng ngây người, ý nghĩ đầu tiên chạy qua trong đầu là: bọn họ

đến làm gì!, ý nghĩ thứ hai vọt theo sau liền: phải nhanh chóng quay lại vai nàng dâu nhỏ Tần Mạch, ý nghĩa thứ ba lại chen vào: Tiền đồ! Bị Tần Mạch bức hiếp đến ngu người rồi sao! Lần này anh ta không cho mình tiền thì mắc gì phải giúp anh ta chứ!



Trong lúc các suy nghĩ trong đầu của tôi luân phiên xoay vòng thì

trên mặt của tôi đã nhanh chóng nở một nụ cười ngọt ngào: “Dì Tần, sao
Tôi gật đầu: “Nói đi.”



Thấy thái độ hợp tác của tôi, thần sắc của hắn dịu lại, hỏi tôi: “Em đang qua lại với Tần Mạch?”



Tôi nhờ ánh sáng của đèn đường bấm móng tay tanh tách: “Liên quan đếch gì đến anh.”



Hắn hít sâu một hơi, lại nói: “Coi như đã từng là bạn bè, Hà Tịch, anh khuyên em nên tránh xa anh ta ra một chút.”



Tôi nghĩ đến bộ dạng mệt mỏi ngồi ở góc tường sau khi bị đánh hôm qua của Tần Mạch (câu này chị Hoanglan check lại bản raw bị sai nên convert cũng sai theo,

chữ “bộ dạng” đọc giống “Dương Tử” bị type thành “Dương Tử”), liền ngẩng đầu nhìn Dương Tử, lẽ nào việc này là do anh ta hay nói cách khác là người sau lưng anh ta gây ra?



Dương Tử thấy tôi chăm chú nghe anh ta nói liền có vẻ cao hứng, khóe

miệng hơi nhếch lên cười khẽ nhưng lại biến mất rất nhanh, hắn tiếp tục

nói: “Cách hành xử của Tần thị quá mức cường ngạnh, không chừa cho người khác một cơ hội thoát thân, đã có rất nhiều người bất mãn. Hiện giờ em

đi theo Tần Mạch nhìn có vẻ rất huy hoàng nhưng sau này chắc chắn sẽ gặp nhiều rắc rối.”



Trong lòng tôi có chút rối loạn, nhưng lập tức trấn định lại, nhìn chằm chằm Dương Tử nói: “Nói xong rồi?”



Hắn nhìn tôi một lúc lâu: “Hơn nữa, cho dù Tần thị có thể vĩnh viễn

đứng trên đỉnh cao thì em và Tần Mạch đoán chắc cũng không có kết quả.” Tôi mắt lạnh nhìn hắn cười khổ, nụ cười này tôi đã từng thấy nhiều

lần, trước đây mỗi lần bắt nạt anh ta quá đáng, khi thấy anh ta tức giận tôi lại tìm cách chọc anh ta cười, những lúc ấy Dương Tử cũng lộ ra bộ

mặt này và nói “Bà xã Tịch Tịch à, em cứ kiêu ngạo như vậy, cứ suốt ngày chọc anh tức chết, nhưng sao anh không bỏ em được vậy.”



Tôi vẫn nhớ rất rõ, tôi sẽ cạ cạ người hắn rồi nói: “Em đã thấm vào

máu thịt của anh rồi, có muốn bỏ cũng bỏ không được, đời này anh đừng

hòng trốn.”



Còn Dương Tử bây giờ, vẫn mang nụ cười đó, lại đang cùng tôi nói về một người đàn ông khác.



“Em và anh ta đều rất kiêu ngạo.”



Dương Tử để lại câu này liền bỏ đi.



Tôi cũng không có bất kỳ lời nói ác nghiệt hay động tác khinh bỉ nào như lệ thường



Chỉ lẳng lặng đứng ở hàng hiên nhìn bóng dáng của hắn đi xa.



Từ khi chúng tôi chia tay đến nay, đây là lần đầu tiên tôi nghiêm túc tự vấn nguyên nhân chúng tôi chia tay. Trước kia tôi luôn né tránh vấn

đề này, tự che mắt mình, đem hết sai lầm trút lên người Dương Tử. Hôm

nay khi thật sự đối mặt với nó cũng đồng nghĩa với việc tự vạch trần vết sẹo của mình, cuối cùng tôi đã biết: thì ra chúng tôi chia tay không

phải chỉ vì khoảng cách, cũng không phải chỉ vì hắn không giữ được lòng

mình, mà còn bởi vì tôi quá kiêu ngạo.