Cô Nàng Mạnh Mẽ

Chương 20 : Cát địa cầu hòa, tang quyền nhục quốc (*)

Ngày đăng: 12:22 19/04/20


(*) “Cống nạp đất đai cho nước mạnh sẽ bị nỗi nhục mất chủ quyền”, ở đây có nghĩa Tịch Tịch vì tiền nên phải chịu nhịn bị áp bức



Tết âm lịch đã đến gần, không khí làm việc trong công ty rất háo hức,

các đồng nghiệp tụm năm tụm ba bàn tán xem năm nay về quê nên lì xì con

cháu trong nhà bao nhiêu, tặng quà tết gì cho bố mẹ già, ai nấy cũng đều than trời than đất vì tốn kém quá.



Tôi đột nhiên nhớ ra Tần Mạch còn nợ tôi số tiền thưởng gấp bốn kia. Lần trước định nói với anh ta khi xem nhà, ai dè tối đó lại xảy ra chuyện,

sau đó cả tôi và anh ta cùng quên việc này. Tết sắp đến rồi, không thể

trì hoãn việc đi lấy tiền được nữa.



Tôi cầm điện thoại, nghĩ nghĩ, vẫn không dám gọi trực tiếp cho Tần Mạch, đành gọi cho Lisa. Nhưng Lisa lại nói Tần Mạch vẫn còn nằm trong bệnh

viện. Tôi thầm mắng: bị thương có chút xíu ngoài da thôi mà cũng nằm

viện đến ba ngày! Ngày thường chẳng phải làm việc bạt mạng lắm hay sao,

giờ tự dưng lại làm biếng vậy!



Tôi đang định nhờ Lisa hẹn dùm Tần Mạch đến nghiệm thu căn hộ thì Lisa

lại đột nhiên nói: “Cô tìm Eric có việc sao? Đúng lúc tôi đang ở bệnh

viện nè, cô nói chuyện với anh ấy đi.”



“Ách… Không cần không cần…”



“Alo?”



Tiếng cự tuyệt của tôi còn chưa ngừng hẳn thì bên kia đã truyền đến một

giọng nói trầm thấp. Nghe giọng nói này, trong lòng tôi trào lên một cảm giác tê tê, nhất thời cũng không dám mở miệng.



“Hà Tịch?”



“Hả… Ừ, là tôi đây.”



Bên kia cũng trầm mặc một lúc, tôi có thể hình dung ra được tư thế trầm

tĩnh, đĩnh đạc, ánh mắt đang chuyên chú nhìn vào một nơi nào đó trong

phòng của anh ta.



“Vết thương đỡ chưa?”



Không nghĩ tới, câu đầu tiên anh ta lại hỏi chuyện này, tôi hơi ngẩn

người, hít sâu một hơi, lấy lại lý trí: “Chỉ bị thương ngoài da, không

sao đâu. Hôm nay tôi gọi tính hỏi anh khi nào có thời gian đến xem căn

hộ…”



“Vừa hay chiều nay tôi có thời gian rảnh, cô đến bệnh viện đón tôi đi.”

Tần Mạch bỗng nhiên nói, “Lát nữa làm xong thủ tục xuất viện, chúng ta
“Cô làm tốt lắm.” Sau khi dạo một vòng từ trên lầu xuống dưới đất, anh ta nói: “Tôi rất hài lòng”



“Tôi rất vinh hạnh!” Tôi tìm hợp đồng trong túi xách, muốn anh ta nhanh

nhanh ký tên xác nhận là tôi có thể ngoan ngoãn lăn về công ty chờ lấy

tiền.



“Nhưng…” Anh hơi lưỡng lự sờ sớ góc sô pha nói, “Trong nhà còn chưa có, ga nệm và đồ dùng gia đình thiết yếu.”



Gân xanh chạy loạn trên trán tôi: “Tần tiên sinh, những thứ này hoàn

toàn không có trong hợp đồng, chắc anh phải tự đi mua thôi.”



“Hà tiểu thư, tôi cần một căn hộ có thể trực tiếp dọn vào ở”



“Tôi là kiến trúc sư, những gì anh nói không thuộc phạm vi chịu trách nhiệm của tôi.”



“Tôi tin tưởng con mắt của kiến trúc sư.”Anh nói, “Những gì cô chọn chắc chắn sẽ rất hợp với phong cách của căn nhà này.”



Tôi nổi giận: “Không làm!”



“Được rồi.” Anh ta nhìn nhìn đồng hồ, tỉnh bơ nói “May là tối nay tôi

cũng không có việc gì gấp, chúng ta đi siêu thị sắm mấy thứ đó đi.”



Tôi kinh ngạc trừng mắt: “Dựa vào cái gì chứ! Những gì trong hợp đồng tôi đã hoàn tất, tôi không đi!”



Anh ta khoanh tay, bày ra vẻ mặt nghiêm túc, nhưng vẫn không thể che

được ý cười rõ ràng trong mắt, cười vô cùng đắc ý! Anh ta nhíu mày: “Hà

tiểu thư, thái độ phục vụ của cô thật sự làm cho tôi không hài lòng, tôi nghĩ, bản hợp đồng này có lẽ để ngày khác hãy ký đi”



Lửa giận trong lòng tôi đã bốc cao hơn ba trượng, hận không thể cầm

nguyên tập hợp đồng nện thẳng vào mặt anh ta, sau đó dùng giày gót giày đục n lỗ cho xịt máu!



Anh ta nhìn bộ dạng muốn ăn tươi nuốt sống anh ta của tôi, làm như vô

cùng bất đắc dĩ nói: “Xem ra tôi phải nói với giám đốc Tạ về thái độ

tích cực trong công việc của nhân viên công ty nha.”



Tôi nắm tay thành đấm, nếu anh ta gặp Tạ Bất Đình để phàn nàn thì coi như món tiền thưởng gấp bốn kia sẽ bay đi mất!



Tôi nghiến răng nghiến lợi nói: “Đi! Đi thì đi…”



Nhìn nét cười đắc ý trong mắt anh ta, trong đầu tôi chỉ hiện lên tám chữ to đẫm máu——



Cát địa cầu hòa, tang quyền nhục quốc…