Cô Nàng Mạnh Mẽ

Chương 21 : Ở bên anh nhé

Ngày đăng: 12:22 19/04/20


Xung quanh khu nhà Tần Mạch không có cái siêu thị lớn nào nên tôi và

anh ta phải kêu taxi đi mua đồ. Lướt qua một dãy kệ để đồ, tôi nhìn bóng người đằng trước đang hăng hái quăng hết món này đến món kia vào xe

đẩy, nói một cách bất lực: “Tần tiên sinh, những thứ này bên dì Tần còn nhiều lắm, anh cứ về nhà lấy là được rồi.” Nếu anh ta thật sự mua hết

cái đống đồ kia thì cái số kiếp bị nô dịch của tôi chạy đâu cho thoát…



“Tôi đã độc lập về kinh tế.” Anh ta quay đầu nhìn tôi, ánh mắt có chút coi thường “Chẳng lẽ cô vẫn còn xin tiền nhà?”



“Tôi chỉ nói anh đang lãng phí, đó là một hành vi đáng xấu hổ!”



“Tôi thích vậy.” Anh ta bước được hai bước đột nhiên quay đầu lại,

nheo mắt đánh giá tôi một lượt: “Hà tiểu thư, cô đang quản chuyện riêng

của tôi sao?”



Quản cái đầu anh… Tôi ráng nuốt xuống cái ý muốn mắng chửi ai đó, vừa bỏ đi trước vừa nói: “Được thôi, nếu anh cho là như vậy”



Đi thêm vài bước vẫn chưa thấy anh ta đẩy xe tới, tôi cau mày quay

đầu nhìn, thì thấy anh ta đang lẩm bẩm có vẻ rất sung sướng: “Quản cũng

tốt chứ sao.” Thấy tôi quay lại nhìn, anh ta đi đến gần thản nhiên nói:

“Nói vậy chứ sống cùng với tôi cũng không cần phải tiết kiệm vậy đâu.”



Giọng nói sát bên tai như vậy làm tim tôi lỡ một nhịp, thoảng như

một dòng nước ấm áp chảy qua, mặt cũng bất giác nong nóng. Tôi hừ một

tiếng, che giấu sự bối rối của mình, quay mặt nhìn ra hướng khác.



Tôi vô tình nhìn lướt qua một chỗ, phút chốc cả người cứng đờ, rồi

ánh mắt từ từ nhìn thẳng chỗ kia —— Thẩm Hi Nhiên đang đứng cùng một cô

gái xa lạ!



Tôi nhanh chóng xoay người, giấu mình sau kệ hàng rồi vội vàng kéo

Tần Mạch vào nói: “Anh đứng đây đợi một chút.” Tôi ló đầu ra ngoài dò

xét, mặt mũi nghiêm trọng y như cảnh sát theo dấu tội phạm, tỉ mỉ quan

sát hai người kia.



Bọn họ nói nói cười cười thoạt nhìn rất là quen thuộc, thậm chí có

chút… thân mật. Tôi lục tung mớ trí nhớ trong đầu cũng tìm không ra Thẩm Hi Nhiên có họ hàng hay cô bạn giống cô gái này hết.



“Cô đang làm gì vậy?” Tần Mạch cũng khó hiểu nhìn theo hướng tôi

đang theo dõi, trong nháy mắt anh ta đã hiểu liền: “Đứng đây suy nghĩ

lung tung không bằng không bằng đến đó hỏi cho rõ.” Anh ta cũng có mặt

trong tiệc đính hôn của Trình Thần, cũng biết quan hệ giữa tôi và Trình

Thần, nhìn bộ dạng tôi, chỉ cần động não một chút anh ta cũng biết tôi

đang nghĩ cái gì



Anh ta nói đúng, tôi không nên đứng đây đoán mò nữa, nếu đây chỉ là

hiểu lầm lại khiến Thẩm Hi Nhiên và Trình Thần xích mích thì thật không hay. Nhưng nếu tôi chạy đến hỏi thì dù có hay không Thẩm Hi Nhiên cũng

nhất định phủ nhận…



Trong lúc tôi còn đang rối rắm thì Tần Mạch nói nhạt: “Họ đi rồi.”
Tôi oán thầm: dĩ nhiên là đột ngột rồi.



“Mấy ngày nay anh đã nghĩ rồi, tuy rằng chúng ta đều có không ít lựa chọn…”



Tôi quay đầu nhìn miếng đất không mọc cỏ cô độc phía sau, lòng thầm nghĩ: người có không ít lựa chọn, chỉ có anh thôi.



“Nhưng tình thế trước mắt, dù là duyên phận hay số mệnh, chúng ta

cũng xem như là đã bên nhau rồi. Ít ra thì mẹ anh cũng đã chấp nhận,

nếu bây giờ em bỏ đi, anh cũng không có khả năng giải thích lý do với bà, càng không có thời gian đi tìm cô gái

khác. Còn tình hình của em hiện giờ, lần này về quê ăn tết chắc cũng

phải chịu áp lực không nhỏ đâu.”



Những lời nói này giống như hòn đá bị ném xuống giếng, liên tiếp dội âm thanh lại.



Nhưng tình cảm đang dâng như sóng trào của tôi bị bộ dáng như bàn chuyện làm ăn của anh làm nguội lạnh không ít.



“Qua một thời gian tiếp xúc, anh thấy em là cô gái độc lập, đam mê

công việc, dũng cảm kiên cường, dĩ nhiên, em cũng không thích cuộc sống phiền phức khi hai người cứ dính lấy nhau, mà anh lại rất phù hợp với

yêu cầu này. Anh tin nếu chúng ta bên nhau sẽ không gây phức tạp hay

làm phiền gì đến cuộc sống của đối phương.



Tôi đã hoàn toàn bình tĩnh lại, suy nghĩ theo lý trí lạnh lùng của anh ta, gật gật đầu: “Anh nói đúng.”



Anh nở nụ cười hài lòng cứ như đã đàm phán thành công một hợp đồng

lớn: “Hà Tịch, nếu đã không tìm được người tâm đầu ý hợp thì mình tìm

một người phù hợp, ngang hàng với mình cũng tốt phải không?”



Tôi không rời mắt khỏi tô canh củ cải, suy nghĩ một lát mới ngẩng đầu nhìn sâu vào mắt anh ta hỏi thẳng: “Vậy anh có thích em không?”



Anh ta ngẩn ra, hình như rất ngạc nhiên với câu hỏi của tôi, anh ta có vẻ mất tự nhiên, né tránh ánh mắt của tôi.



Tôi khoát tay nói: “Không biết hỏi anh để làm chi nữa.” Đối với Tần

Mạch có lẽ tình yêu cũng chẳng được coi là gia vị của cuộc sống nữa chứ

nói gì đến cái khác. Tôi nói: “Đề nghị của anh cũng không tồi, em sẽ suy xét…nè, anh đừng nói anh không cho em thời gian để suy nghĩ nha.”



“Dĩ nhiên là có” Anh ta trả lời “Em cứ từ từ suy nghĩ.” Nhưng bộ dáng kia dường như chắc chắn em-nhất-định-sẽ-đồng-ý.



Khi tôi xách giỏ loay hoay để mang giày ra về, chợt nhớ ra một việc

bèn quay đầu hỏi anh: “Tần Mạch, chẳng lẽ hôm nay anh tỏ tình với em

sao?



Anh nhíu mày, bày ra vẻ mặt “Cuối cùng em cũng đã hiểu.”



Miệng tôi méo xệch: “Tần Mạch, nếu không phải là Hà Tịch em thì cô gái nào được anh tỏ tình chắc xúc động đến bật khóc mất.”



Anh ta vui vẻ nhận lời ca ngợi của tôi như điều hiển nhiên.