Cô Nàng Mạnh Mẽ

Chương 23 : Ăn no ấm… dậm dật lung tung

Ngày đăng: 12:22 19/04/20


Lúc tôi gọi điện thoại cho Tần Mạch thì phía bên kia rất ồn ào, dường như anh đang tham dự một buổi tiệc xã giao nào đó.



Anh nghe xong, không hỏi nhiều chỉ nói công ty anh hiện đang tổ chức

tiệc tất niên, bảo tôi cứ đến khách sạn tìm anh rồi cùng nhau về nhà.



Tôi tự nhủ, tiệc tất niên chỉ đơn giản là dùng bữa cơm, uống chút

rượu, tôi ở ngoài khách sạn chờ là được rồi. Nghĩ xong cũng không nghĩ

thêm, nhảy lên xe buýt một đường tiến tới khách sạn mà anh nói.



Khi tôi tay trái cầm túi đồ ăn vặt, tay phải cầm di động và một đồng

tiền thừa sau khi trả tiền xe buýt, chân mang đôi dép vải bông đầu thỏ

ngẩn ngơ đứng trước khách sạn, nhận thấy ánh mắt khinh bỉ và kinh ngạc

của người gác cửa, tôi liền thức thời thong thả chui vào một góc âm u

của bồn hoa ven đường.



Vừa định gọi điện thoại hối thúc thì tôi thấy một đoàn người từ trong khách sạn nối đuôi nhau bước ra, ai nấy đều mặt mày hồng hào, trò

chuyện, đùa giỡn với nhau thật phong lưu vui vẻ.



“Ai, đáng tiếc, năm nay giám đốc Dịch vẫn không thành công chuốc say

Tổng giám đốc Tần. Thật không biết, người đàn ông lúc nào cũng nghiêm

túc như vậy sau khi uống say sẽ trở thành thế nào nhỉ’ Một cô gái mặc áo xanh trong ba cô gái đang tay trong tay đi ngang qua tôi cảm khái nói.

Cô khác nghe xong, trêu ghẹo, “Đáng tiếc cái gì, cho dù Tổng giám đốc

Tần có say, thì cũng không có phần của cô. Cô tưởng giám đồc Dịch đang

giỡn chơi sao, chị ấy đã ba mươi rồi, phải nhanh chân tìm cho mình một

mối chứ.Nếu tổng giám đốc Tần say, chỉ có một kết cục…”



“Kết cục gì?”



“Nữ trên nam dưới” Cô nàng buông tay, “Mà cô nghĩ đi nếu chuyện đó xảy ra thì vị trí sếp bà của ta sẽ có người ngồi rồi.”



Các cô gái đi càng lúc càng xa, không còn nghe được họ nói gì nữa,

tôi suy đi nghĩ lại thì ra Tần Mạch là thủ trưởng rất có giá nha, từ

nhân viên quèn đến cấp quản lý đều có ý đồ với anh. Quả nhiên là người

ăn ngay nói thật, anh thật có không ít người theo đuổi.



Đang nghĩ lung tung, số người ra về ngày càng thưa, cuối cùng chỉ còn ba người sóng vai bước ra, Tần Mạch, Lisa, và một cô gái lạ. Lisa đang

đỡ cô gái uống say bất biết, thần sắc có chút quẫn bách vì cô nàng kiên

quyết túm chặt tay áo Tần Mạch nói: “Eric, năm nay tôi nhất định bắt

anh nằm sấp mà về nhà.”



Tần Mạch bình tĩnh gỡ tay cô ta ra, vẫn trưng ra bộ mặt lạnh lùng thường ngày: “Lisa, hôm nay cô lo cho cô ấy, tôi còn có việc.”



Lisa bất đắc dĩ dỗ dành cô nàng say khướt nọ:: “Giám đốc Dịch, Dịch Tình… Bà cô à, chúng ta đi về nhà nhé… Cô ở chỗ nào?”



“Tôi… Nhà tôi ở thành phố B, về thành phố B đi.”



“Đang mùa tết, không mua được vé, hay chúng ta về nhà cô ở đây nha.”


Phản ứng tôi hơi chậm một nhịp trước câu hỏi của anh, ngẫm nghĩ một

hồi mới hiểu anh hỏi tôi có đồng ý với lời đề nghị làm bạn gái anh mấy

hôm trước không.



Nghĩ ra rồi tôi bình thản nhìn anh đang lẳng lặng chờ câu trả lời rồi hỏi: “Anh thích em không?”



Anh nhíu mày, chần chờ hồi lâu, trả lời có chút mông lung: “Anh không biết.”



“Nhưng sao bây giờ?” Tôi thở dài bất đắc dĩ “Hình như em đã thích anh rồi, mà còn là rất thích nữa.”



Mắt anh sáng bừng, ánh sáng ấm áp của ngọn đèn dường như nhảy múa

trong mắt anh làm tim tôi nhảy loạn, bờ môi chậm rãi vờn qua vờn lại bên tai tôi: “Một khi đã như vậy, chúng ta quen nhau đi.”



“Không cần.” Tôi nói thật bình tĩnh, “Bởi vì em thích anh nên chúng ta không cần ở chung môt chỗ.”



Người anh hơi cứng lại: “Tại sao?”



“Tần Mạch a.” Tôi thở dài nói, “Em biết giải thích cho anh như thế nào đây vì em có cảm giác có nói gì thì anh cũng không hiểu.”



Anh có vẻ không vui khi bị tôi coi thường, chỉ yên lặng nhìn tôi chằm chằm. Tôi thôi nhẹ vào ngực anh: “Quên đi, chờ mai anh tỉnh táo rồi

mình nói tiếp.” Tôi vặn vẹo thân mình muốn thoát ra khỏi thân anh.



Anh ôm chặt thắt lưng tôi: “Đừng nhúc nhích.”



“Không nhúc nhích thì làm sao mà ra, anh tránh đi.”



Hô hấp của anh dần dần nặng nề, môi chạm môi, tôi ngây người, ngoan

ngoãn nằm yên, tay anh lần mò vào trong quần áo tôi, những ngón tay lạnh lẽo của anh chạm đến đâu đều khiến tôi rùng mình, nổi da gà từng chập. (Má ơi! Mình làm H mà y như tả truyện kinh dị vậy nè!!!!)



Tôi cố đẩy ngực anh ra, anh tóm chặt hai tay tôi đặt trên đỉnh đầu: “Đã nói rồi, nằm yên….””



“Tần Mạch, không được.”



Anh không để ý đến tôi, dường như đã hạ quyết tâm bá vương thượng

cung. Chân tôi giãy đạp lung tung nhưng chỉ trong chốc lát đã bị trấn

áp, môi lại kề môi, lần này đầu lưỡi của anh cũng tiến vào dò xét trong

khoang miệng tôi, vừa giống như khiêu khích vừa giống như làm tôi ngậm

miệng lại.



“Tần Mạch…” Tranh thủ lúc hiếm hoi có thể tách ra một chút, mặc kệ

đầu lưỡi của anh còn vờn trong miệng, tôi mơ hồ nói: “Anh phải nhớ rõ

nha, tôi có phản kháng đó.”



Anh dường như đang cười: “Ăn no ấm…”



… dậm dật lung tung!!!.