Cô Nàng Mạnh Mẽ

Chương 24 : Em dựa vào đâu mà nói anh không thích em

Ngày đăng: 12:22 19/04/20


Mặt tôi vừa đỏ vừa nóng đến mức có thể nhúm lửa được, mắt nhắm tịt, miệng kêu tắt đèn.



Anh áp miệng không cho tôi ồn ào, với tay tắt đèn, cả căn phòng chìm

trong bóng tối, trong bóng tối tiếng thở dốc của tôi và anh càng vang

lên nghe rõ mồn một.



Đầu ngón tay của anh nhảy múa trên da thịt tôi, kích thích từng đợt run rẩy



“Tần, Tần Mạch mở đèn, anh mở đèn đi.”



“Đừng ầm ỹ.” Anh vừa nói, vừa cởi bỏ quần áo trên người tôi, ngón tay thon dài vuốt nhẹ một đường từ trên xuống dưới lưng tôi, lực đạo không

mạnh không nhẹ khiến cả người tôi cong lên, dường như thoát lực. Tôi cắn răng, thầm nghĩ, người này sao mà khéo tìm được điểm nhạy cảm vậy…



Anh dụi đầu vào gáy tôi, làm như ma cà rồng mà mút mạnh vào vùng da

trên động mạch chủ trên, không cần nghĩ cũng biết ngày mai tại nơi đó

chắc chắn sẽ xuất hiện một trái dâu tây thật lớn.



Giỡn sao, ngày mai chị đây còn vác xác đi làm nữa đấy! nếu để người ta nhìn thấy thì cái mặt của chị biết để đâu.



Tôi ẩy đầu của anh xuống, anh cũng không chống cự mà xuôi theo ý tôi nhích xuống một chút, đến xương quai xanh tì cắn nhè nhẹ.



“Tần Mạch.” Giọng tôi khàn khàn, thở dốc nói, “Sao anh… Sao anh không giống với lần trước vậy?”



Anh gia tăng tốc độ, vừa nhích dần xuống phía dưới vừa hỏi: “Lần trước anh làm sao?”



“Làm ngay… Lần trước, làm ngay, làm nhanh, làm tới luôn…”



Tôi nghe tiếng cười của anh trên người mình, cười sung sướng nhưng vẫn gợi cảm: “Hà tiểu thư. Em đang khuyến khích anh hả?”



“Tần tiên sinh… Anh đã muốn ăn sạch em rồi.”



“Rất ngon. Em thả lỏng một chút.”



Bàn tay vốn đang nắm chặt ra giường của tôi dần buông lỏng rồi hoàn

toàn đặt trên lưng anh, ôm anh thật chặt như muốn tìm cảm giác an toàn.



“Anh vào đây.” Mới nửa câu thì thân dưới của anh đã bắt đầu rục rịch.
“Dựa vào đâu em chắc chắn anh không thích em?”



Tôi ngẩn ngơ: “Vậy… Anh thích em sao?”



“Đây chính là điểm phức tạp.” Tần Mạch lại tựa lưng vào ghế, ngón tay gõ nhẹ trên mặt bàn, hơi hơi nhíu mi, cứ như đang phải đưa ra một quyết định lựa chọn liên quan đến sự sinh tử tồn vong của một nước vậy.



“Em nói đi, em cảm thấy anh đối với em như thế nào?”



Câu này mà cũng dám hỏi… Tôi cắn chặt răng, dằn lòng không mắng người nhưng tức nước vỡ bờ cuối cùng cũng nhịn không được vỗ bàn quát to:

“Làm sao em biết anh cảm thấy thế nào, tóm lại trong tình cảnh hiện giờ, chúng ta không được, rã đám đi.” Tôi đứng dậy chạy lấy người.



Tần Mạch chau mày, chồm qua bàn nắm chặt cổ tay tôi, dường như hơi

tức giận: “Chưa thử qua sao em biết không thể. ” Anh nói tiếp, “Không

thử qua anh nhất định không từ bỏ.”



” Thử có ý nghĩa mạo hiểm, em không thích mạo hiểm.”



” Tại sao không mình một cơ hội.” anh nhìn thẳng tôi, ánh mắt kiên

định như nhìn một mục tiêu, “Hà Tịch, vì sao em không thử làm cho anh

thật sự yêu em.”



Tôi gỡ từng ngón tay đang nắm chặt cổ tay mình ra: “Em cho rằng vĩnh viễn anh sẽ không.”



“Đừng xem thường mình.” Anh cũng bỏ tay ra, lùi lại ngồi thoải mái trên ghế “Anh lại thấy em hoàn toàn có khả năng đó.”



Tôi mấp máy định nói gì để phản bác lại nhưng lại bị dáng vẻ của anh

dụ hoặc nên nghẹn cả nửa ngày cũng không phun ra được một chữ.



“Em cứ về suy nghĩ lại đi.” Cuối cùng anh cũng tha tôi, tôi như bại

binh chạy trối chết ra cửa. Ra đến trước cửa, tôi nghe anh ở trong

phòng thì thầm như tự nói, “Tết âm lịch quả thật làm cho người ta tự vấn về cuộc sống của mình đã trôi qua như thế nào …”



Đúng vậy… Bởi vì một tuần nghỉ tết sẽ có đủ thứ người hỏi về cuộc

sống cá nhân của bạn. Mà cuộc sống cá nhân của tôi lại hoàn toàn tịch

mịch không có người thứ hai!