Cô Nàng Mạnh Mẽ

Chương 25 : Về nhà

Ngày đăng: 12:22 19/04/20


A thành cách C thành không xa nên tôi không mất nhiều thời gian để

trở về. Hồi mới ra trường đi làm thì mỗi tháng tôi còn về nhà một lần,

sau đó Dương Tử ra nước ngoài, cha mẹ lại lo lắng về việc hôn nhân nên

mỗi lần thấy mặt đều hỏi tôi về chuyện này, rồi bà mẹ tính nết thất

thường do ảnh hưởng thời kỳ tiền mãn kinh của tôi bất cần biết tôi và

Dương Tử đã chia tay hay chưa cũng kéo tôi đi coi mắt.



Ngày qua ngày, công việc đã đi vào quỹ đạo mà tôi cũng không dại gì về nhà nghe mẹ lải nhải nên thường trốn đến tết t mới mò về nhà.



Năm nay…



Tôi tay xách nách mang gõ cửa nhà, mắt mèo trên cửa bị ai đó che tối

thui, giọng mẹ tôi từ trong vọng ra: “Ai vậy? Còn biết đường về nhà à.”



“Mẹ, con nè.” Tôi thành thành thật thật lên tiếng.



Có tiếng lục đục mở cửa, mẹ tôi khoanh tay đứng trước cửa: “Cả năm

không ló mặt về đây, cô mặc kệ hai vợ chồng già này chết sống như thế

nào phải không?”



Tôi trơ mặt nhào đến làm nũng: “Hắc hắc, mẹ, tại con bận nhiều việc

mà, mẹ xem tiền thưởng cuối năm của con nè, nếu con không cày cực khổ

thì làm gì ông chủ thưởng con nhiều vậy? Con về ăn tết với mẹ cho vui

cửa vui nhà nha.”



Nét mặt của Trịnh nữ sĩ cũng là mẹ hiền của tôi hơi dịu lại, vỗ vỗ

vào tay tôi: “Xem như con có lộc ăn, vào nhà đi. Đêm nay nhà mình ăn

bánh chẻo, ba con nhào bột, ba mẹ cùng gói.”



“Ngon quá, con về nhà thích nhất là ăn bánh chẻo của mẹ.”



“Tịch Tịch, về rồi hả con??” Ba tôi cười hì hì, từ phòng bếp đi ra, miệng vẫn nhai nhóp nhép.



Mẹ già vừa thấy liền phát hỏa: “Hà Đại Đông, con gái còn chưa về mà anh cũng không chờ nổi’ sao?”



Ba tôi tiếp tục cười: “Không phải đã về sao, lúc anh nghe tiếng em mở cửa mới ăn miếng đầu tiên thôi.”



“Để tôi coi anh ăn gì?”



“Vỏ bánh.”
nhận ra mình động lòng với người khác. Mi nhìn thử đám đàn ông xung

quanh mi có ai sánh được với Tần Mạch? Có ai nguyện ý chỉ cần mi gật đầu liền trở thành người đàn ông bên cạnh mi? Mi nên đồng ý bởi vì mi thích anh ấy, nếu không ở bên anh ấy vậy thì phần tình cảm này của mi biết

chôn ở đâu?



Tôi bỗng nhiên nghĩ đến nếu không có anh ấy, thì kết thúc của sự rung động mà tôi dành cho anh cũng coi như chết tức tưởi mà không có chỗ

chôn.



Vậy liều một phen… Đồng ý đi…



Ngón tay cứng đờ trên màn hình điện thoại, bấm… không bấm…



“Đạt kéo đạt kéo.” Bỗng nhiên di động run bần bật, chuông reo inh ỏi

làm tôi sợ tới mức cả người cũng run lên, lập tức quăng ngay điện thoại

xuống. Một lúc sau, khi tôi ổn định lại hơi thở, bình tĩnh hơn mới nhặt

điện thoại lên xem xét, may mà không có hư hao gì nhưng vừa thấy tên

người gọi đến, tôi ngây người chớp mắt một cái. Tiếng chuông đã im bặt.



Cảm giác khó nói trong lòng bỗng biến thành mất mát, trong bụng vừa

thầm ca thán sao người kia không kiên trì thêm một lát vừa tự trách mình tay chân vụng về!



“Đạt kéo đạt kéo!”



Chuông điện thoại lại vang lên, tôi nhanh chóng nhìn tên người gọi rồi nín thở, thấp giọng tiếp điện thoại: “A lô?”



“Lúc nãy sao không nghe điện thoại?” Âm thanh vẫn lãnh đạm không khác mọi ngày, không chút hờn giận.



“Vừa rồi, vừa rồi…” Dĩ nhiên tôi đâu có ngu mà khai vừa rồi tôi đang

suy nghĩ có nên đồng ý yêu đương với anh không, dưới dưới tình thế cấp

bách tôi bịa ra một lý do mà nói xong tôi cũng muốn bóp chết mình cho

rồi, “Tôi thải đâu, di động để quên trong nhà tắm.”



“… Cho nên…” Bên kia im lặng một chút rồi tôi nghe anh cười khẽ qua

điện thoại, tiếng cười mang theo vài phần trêu chọc: “Cho nên em mới

chạy vào nhà tắm lấy điện thoại ra nói chuyện với anh sao?”



Tôi im lặng.



“Chỉ có em mới tìm ra lý do ngu ngốc như vậy.”