Cô Nàng Mạnh Mẽ

Chương 26 : Tuyệt lộ

Ngày đăng: 12:22 19/04/20


Tôi bĩu môi nói: “Đúng vậy, tôi ngốc nên mới nhọc lòng ngài gọi điện thoại đến an ủi, thật có lỗi quá.”



Người bên kia không khách sáo nhận ngay lời xin lỗi đầy móc mỉa này của tôi: “Ừ, tha lỗi cho em đó.”



Giọng điệu cứ như ban bố cho tôi ơn huệ lớn lắm, tôi nghiến răng tức giận: “Anh có chuyện gì?”



Bên kia điện thoại có lẽ bị ngữ khí hung ác của tôi làm ngạc nhiên,

tôi nghe anh hừ khẽ lại nhớ đến dáng vẻ nhíu mày của anh: “Hà Tịch, em

ngốc hay anh ngốc đây? Không phải anh đã nói rõ ràng với em sao bây giờ

còn hỏi như thế này là sao? Đàn ông đêm hôm khuya khoắt gọi điện cho em, ngoài theo đuổi em thì em nghĩ còn có chuyện gì nữa?”



Trắng trợn! Tôi chấn kinh đờ người ra, đầu tôi trống rỗng, hai má

chậm chậm nóng lên, cái bản mặt già nua của tôi trong tiết trời đông giá rét lại nóng bừng bừng.



“Anh, anh, anh…” Tôi vất vả kéo hồn vía lại, nghiêm khác phê phán

đồng chí Tần Mạch “Tần tiên sinh, anh không thích em, làm ơn đừng nói

những lời dễ gây hiểu lầm nữa…”



“Anh cần em.” Anh thản nhiên nói nhưng trong lòng tôi đang nhảy

lambada, anh dừng lại một chút rồi khẽ cười nói, “Mà có lẽ bây giờ em

cũng cần anh.”



Lời này ý nghĩa ái muội, ngữ khí dâm đãng chắc chắn là ám chỉ việc

kia nhưng tôi cũng không phủ nhận hiện giờ tôi cần một người đàn ông,

một bạn trai thật sự, một người có thể cùng đi đến hôn nhân.



Sự thật đè nặng làm tôi á khẩu, một lúc sau mới thở dài thừa nhận: “Anh nói đúng, em cần.”



Anh cũng thôi trêu ghẹo tôi nữa, cũng yên lặng cùng tôi một lúc rồi hỏi: “Trong nhà bức hôn sao?”



Tôi điên lên: “Tần Mạch, mẹ kiếp, anh đừng có sắc bén như vậy được không?”



Anh làm ra vẻ thực bất đắc dĩ nói: “Không may, anh có thể giải quyết

khó khăn này cho em.” anh nói tiếp ” Muốn bố mẹ đừng lo lắng thì con gái trong nhà phải lấy chồng sớm mới là thượng sách.”



Không nghĩ tới anh lại an an ủi tôi, một mảnh tâm tình không khống

chế được trở nên mềm mại, tôi ngồi ở trên giường, nhìn căn phòng quen

thuộc, lại nhớ từ cấp hai đến đại học, gia đình đều không quan tâm đến

việc yêu đương của tôi, không ngờ vừa mới ra ngoài đi làm thì đã vội vã

tìm người để gả đi cho khuất mắt nhưng vấn đề là bộ mấy người tưởng đối

tượng sáng giá để tôi trao gửi cuộc đời này dễ dàng tìm được lắm hay

sao?



Trong lòng tôi tự dưng thấy tủi thân kinh khủng, cũng không hiểu ma

xui quỷ khiến làm sao mà kể hết mọi chuyện vụn vặt hôm nay cho anh nghe

từ việc đứa nhỏ của anh họ lớn nghịch ngợm nhưng thật đáng yêu, đám cưới của chị họ rồi việc mẹ tôi cằn nhằn, tôi cứ huyên thuyên không ngừng,

còn anh chỉ im lặng nghe, nói xong lời cuối cùng, tôi kết thúc bằng một

tiếng thở dài: “Hôm nay thật là mệt chết.”


“Ừ.”



Từ A thành đến C thành, lái xe ít nhất cũng phải mất hơn bốn tiếng,

bây giờ là mười một giờ vậy từ bảy giờ sáng anh đã xuất phát….



“Anh chưa ăn sáng đúng không.” Trong lòng tôi hơi giận dữ, ” Anh

tưởng người anh làm bằng kim cương sao? Cứ bạc đãi nó như vậy mà không

sợ nó biểu tình? Đã đau bao tử còn không biết tự chăm sóc nữa.



Anh bị tôi mắng, hơi ngẩn người, không nói được lời nào. Tôi kéo anh

ra khỏi khu nhà định tìm chỗ mua cháo, nhưng tết nhất chẳng có quán ăn

nào mở cửa, tôi đành phải kéo anh về nhà.



Trên đường bị tôi lôi kéo nhưng anh lại rất im lặng, lúc đầu là tôi

túm đôi bàn tay khô ráo, ấm áp của anh nhưng đến nơi không hiểu sao toàn bộ bàn tay của tôi đã nằm gọn trong bàn tay người nào đó, trong cái

lạnh mùa đông lại mang đến sự ấm áp cho cả thân thể tôi.



“Hà Tịch.” Lúc vào thang máy, trong không gian nhỏ hẹp chỉ có hai

chúng tôi, anh đột nhiên dịu dàng gọi tôi, “Hai ngày nữa, đến nhà chúc

tết ba mẹ anh đi.”



Ý trong lời nói này tôi hiểu được. Tôi lặng im, không lên tiếng trả

lời, tay anh càng siết chặt tay tôi, mười ngón tay đan vào nhau ấm áp.



“Em nói “không” được không?” Tôi hỏi.



“Không được.” Anh cương quyết.



Tôi đảo cặp mắt trắng dã: “Vậy anh còn hỏi em làm gì?” “Đinh”, cửa

thang máy mở ra, chúng tôi bước ra, ngoài hành lang hơi tối, anh kéo tay tôi lại: “Hà Tịch…”



Tôi không đợi anh nói hết câu, kiềm chế không nổi bèn hùng dũng xoay

người, khí phách đè Tần Mạch vào tường, hai tay ôm mặt anh, chủ động hôn thật sâu, quả thật có thể xem như một nụ hôn có tính đoạt thành chiếm

lũy vậy!!!



Khi anh ấy còn đang đờ người thì tôi buông tha việc đoạt thành, tách

người ra. Trong mắt anh hoang mang khó hiểu, tôi nói: “Tần Mạch, một

ngày nào đó anh sẽ hối hận vì trêu chọc đến em.”



“Không phải anh nói bây giờ anh chưa thích em sao. ” Tôi hí mắt, cười nói, “Một ngày nào đó không xa, em muốn anh khóc lóc nói yêu em mới

được.”



Hành lang tối tăm vô cùng yên tĩnh, tôi có thể nghe thấy hô hấp nặng nề của anh dần dần bình tĩnh lại.



“Hà tiểu thư, anh cũng trông chờ ngày đó.”