Cô Nàng Mạnh Mẽ

Chương 28 : Anh thực ngây thơ

Ngày đăng: 12:22 19/04/20


Sau khi chà sát gần tróc da thì cũng rửa sạch được thuốc màu trên mặt nhưng bộ quần áo thì coi như xong, chỉ còn nước đem vứt. Tôi quay lại

chỗ Tần Mạch thì thấy nhân viên khu trò chơi đang rối rít xin lỗi anh,

tôi tức giận bước tới nói với người quản lý: “Loại nhà ma này chẳng qua

làm cho người ta chơi cho vui thôi, nhân viên của anh làm vậy thật quá

đáng! Tuy tôi không cẩn thận có dẫm vào tay anh ta một cái nhưng anh ta

lại mang thù, dọa tôi sợ đến mức này thì làm sao!”



Thái độ của người quản lý rất nhã nhặn, vừa nghe tôi nói vừa cúi đầu

nhận lỗi nhưng đến khi tôi nói xong thì anh ta sửng sốt nói: “Từ trước

giờ chúng tôi không bố trí nhân viên trong nhà ma này.”



“Nói bậy, vậy cái gì chụp chân, chụp vai tôi trong kia!” Tôi đang

suy nghĩ người này có phải đang định trốn tránh trách nhiệm không.



“Đúng là lúc trước có cho người giả ma trong này nhưng từ sau khi

sửa chữa thì tất cả đều do máy móc đảm nhiệm, trong nhà ma không có

nhân viên nữa nên màn chụp chân chỉ cần cô nhẹ nhàng tránh thì máy sẽ tự động buông ra thôi.”



Mặt mày tôi xanh mét, trái tim không yên phận lại đập loạn lên: “Tôi, tôi …”



“Khụ khụ.” Tần Mạch ho khan vài tiếng, nhìn tôi hơi chột dạ “Lúc đó,

anh nghĩ em đang giỡn với anh nên mới đứng yên không cho nó thả ra.”



“Đây không phải là vấn đề trọng điểm!” Tôi khoa tay múa chân diễn tả

sau khi nhận thấy ngôn ngữ cũng không thể biểu đạt tâm trạng của tôi lúc này, vì thế nghiêm mặt nói, “Tôi thấy có một gương mặt lướt qua phía

dưới.”



Không khí đang căng thẳng nhưng khi nghe tôi nói xong, mọi người đều lặng im trong chốc lát, sau đó không e dè gì tôi đều cười.



Ý cười tràn ngập trên gương mặt vị quản lý: “Mặt… Mặt sao? Mặt người?”



Tôi thở dài: “Làm sao tôi biết đó là mặt người hay là cái gì…”



Tần Mạch sờ trán tôi: “Em bị dọa đến hồ đồ luôn hả?” Tôi đánh bay tay anh ra, hơi giận nói: “Em nói thật mà!”



Một nhân viên khu trò chơi đứng bên cạnh lên tiếng: “Chắc chắn là cô

hiểu lầm rồi, nếu cô vẫn sợ thì có thể đến xem thử hậu trường của chúng

tôi, tôi tin là cô có thể lại nhìn thấy khuôn mặt đó.”



Tôi vừa tò mò lại vừa sợ hãi, nên cứ chần chừ không dám đi theo người ta. Tần Mạch túm tay, kéo tôi đi.



“Em không xem cho rõ ràng thì tối làm sao mà ngủ được.”



Anh nói như vậy …



Vào phía trong hậu trường tôi phát hiện, thì ra con đường tối thui

chúng tôi đã đi là một đường tròn, các đạo cụ bên trong lần lượt thay

đổi, thỉnh thoảng còn nghe được tiếng thét chói tay của người chơi mới
tay anh lên lầu: “Dĩ nhiên là thiếp nên vậy, thiếp nên làm vậy. Để thiếp thân nhanh chóng chuẩn bị cơm nước cho ngài.”



Tôi với Tần Mạch cuộn thành một đống trên sô pha cùng xem ti vi, mồm

thì ngồm ngoàm ăn mì ăn liền. Tần Mạch vừa ăn vừa tỏ vẻ chán ghét: “Hà

Tịch, anh nghĩ hoài cũng không ra, sao tự nhiên lại chạy đến chỗ em làm

gì chứ.”



“Nếu đã nghĩ thông thì đi đi.” Tôi chỉa chỉa chiếc đũa ra cửa, khoa

chân múa tay tạo thành tư thế đuổi người. Tần Mạch tỉnh bơ liếc tôi:

“Hiện giờ anh vẫn chưa nghĩ ra.”



“Tần Mạch, anh thật ngây thơ.”



Anh hừ lạnh một tiếng: “Vậy đừng so đo với anh.” Nói xong lấy luôn tô mì của tôi xơi tuốt.



Tôi vốn không đói lắm nên nhẹ nhàng buông đũa xuống chống đầu đánh

giá anh, dưới ánh mắt rừng rực lửa của tôi, Tần Mạch vẫn ung dung quất

hết một tôi mì, vừa tao nhã lau miệng vừa hỏi tôi: “Hà tiểu thư, em lại

suy nghĩ biện pháp quyến rũ anh đây?”



“Đúng vậy, vậy em có thành công không?”



“Tiếp tục cố gắng thêm.”



“Ủa, vậy sao em lại cảm thấy mình thành công rồi.” Tôi rất hùng dũng

nâng cằm Tần Mạch lên, cắn nhẹ trên môi anh, cười nói, “Ít nhất đến thời điểm này chỉ có em mới dám làm như thế.”



Anh chăn chú nhìn tôi, ánh mắt chợt sâu hun hút, dưới ánh đèn tôi có

thể nhìn rõ đôi mắt vằn lên tia máu của một người quá đỗi mệt mỏi.



“Hà Tịch.” Anh nghiêm túc gọi tôi, “Nếu anh muốn em ra nước ngoài sống với anh thì em đi không?”



“Đi bao lâu?”



“Cả đời.”



Tôi hơi chựng lại: “Không đi.” Tôi nhìn sâu vào mắt anh nói: “Tuy nói như vậy có phần tuyệt tình nhưng em không thích quanh co trong chuyện

tình cảm. Tần Mạch, em chưa yêu anh đến mức phải liều lĩnh như vậy.”



Anh nhìn tôi rất lâu rồi khép mắt lại: “Như vậy cũng tốt.”



Những lời này của Tần Mạch cũng khép lại buổi nói chuyện của chúng

tôi tối nay. Mười giờ đêm, anh ra về. Tôi đứng ở cửa dõi theo ánh đèn xe của anh thầm nghĩ thì ra giữa tôi và Tần Mạch ngoài trừ vấn đề yêu hay

không yêu còn có một sự thật khó chịu khiến người trong cuộc không muốn

đối mặt: —— Tôi không thích anh nhiều như tôi tưởng và anh không phải

không có tôi thì không được.