Cô Nàng Mạnh Mẽ
Chương 29 : Cuộc sống khó khăn
Ngày đăng: 12:22 19/04/20
Mặc kệ ngày của bạn trôi qua thế nào thì trái đất vẫn quay tròn như
hàng triệu năm trước, mặt trời mọc rồi mặt trời lặn, thời gian cũng
chẳng vì ai mà chậm lại một phút, một giây nào. Đảo mắt đã đến đầu tháng ba. Ngày cưới của Trình Thần ngày càng gần hại chị ấy cứ như bò trên
chảo lửa, mỗi ngày liều mạng mua sắm lung tung, tự thề phải tiêu cho
sạch mớ tiền lương, tiền để dành suốt mấy năm nay của mình, theo lời chị nói là: “Tiền này sau khi gả vào Thẩm gia thì không còn là tiền của
mình nữa, chị phải đổi nó thành quần áo, túi xách, son phấn…để Thẩm Hi
Nhiên có muốn dùng cũng không dùng được.”
Đương nhiên, Thẩm Hi Nhiên sẽ không để ý đến mớ tiền còm này. Thỉnh
thoảng Trình Thần oán giận nói với tôi, vì sao tiền trong thẻ chị càng
dùng thì càng nhiều. Tôi không cần đầu óc cũng biết, trừ bỏ cái vị coi
tiền như rác – Thẩm Hi Nhiên kia còn ai mà dại dột đem tiền cung cấp cho cô gái này.
Mối quan hệ của tôi với Tần Mạch cứ tằng tằng mà tiến…đó là tôi nghĩ
vậy nhưng theo cách nói của Trình Thần, đó là: ” Hai người đang yêu sao? Chị cứ nghĩ hai người tụi em đã kết hôn hơn năm mươi năm rồi chứ!”
Tôi và Tần Mạch đang ở trong giai đoạn “Đám cưới vàng” —— sống chung
hòa thuận, bởi vì chúng tôi đều bận rộn, lâu lâu mới gọi điện thoại cho
đối phương mà phân nửa nội dung nói chuyện là rủ nhau dùng bữa tối mà
hơn nửa các bữa cơm tối là rủ nhau lên giường…
Tôi cũng không rõ tự khi nào mọi việc lại bắt đầu như vậy nhưng tôi
biết lần này vấn đề của Tần thị không đơn giản, áp lực và bận rộn của
anh tôi thấy rõ rành rành mà tôi ngoài công việc còn phải hướng dẫn cho
nhân viên thực tập nên cũng bận túi bụi.
Hai tháng sau khi quen nhau, tôi và Tân Mạch đã mười ngày không liên
lạc với nhau, nếu không phải Trình Thần bị chứng ám ảnh tiền hôn nhân
suốt ngày đeo dính tôi còn lâu lâu nhắc tới Tần Mạch thì có lẽ chính tôi cũng đã quên mất mình là người có bạn trai.
Tôi cũng gọi điện cho Tần Mạch hẹn gặp nhau vài lần nhưng đều vì “bận việc” mà chết non.
Tức giận? Có lẽ có, nhưng trước một đống bản vẽ ngồn ngộn trước mắt
thì tôi nhanh chóng quăng mất cảm giác này. Cả hai đều bận rộn như nhau, thậm chí tôi còn không có thời gian dừng lại suy nghĩ thật ra tôi và
Tần Mạch thích hợp đến với nhau không? Thật sự có thể nắm tay nhau đi
hết nửa đời còn lại?”
Tình trạng đó kéo dài đến tận ngày kết hôn của Trình Thần.
Tháng ba, mùa xuân hoa nở, các loại virus cũng phát triển lan tràn,
Tôi cười cười nói: “Thật xấu hổ, mấy ngày trước đây, em không cẩn
thận bị cảm, nên hôm nay đã hẹn bác sĩ khám bệnh, không thể cùng vui
với mọi người, mong mọi người cho em cạn hết ly này để tạ tội.”
Vậy là tôi đã thanh toán gọn một bình rượu đế, tôi kéo tay Tần Mạch, nửa điểm thất thố cũng không có cùng anh ra hội sảnh tiệc.
Sau này Trình Thần nói lại, vì kiểu uống rượu hôm nay tên tuổi của
tôi đã nổi danh trong giới thương nhân của thành phố C rất lâu. Đương
nhiên điều này cũng không quan hệ với tôi.
Ngoại sảnh, Vương đại miêu vừa lắc đầu vừa giơ ngón tay cái lên với
tôi: “Tịch ca, năm tháng trôi qua mà ngài vẫn hùng dũng như vậy, kẻ hèn lễ bái.”
Tôi chỉ thản nhiên quét mắt một cái, giả vờ lãnh khốc nói: “Kêu xe cho tôi.”
Chỉ có tôi biết, hiện tại tôi đã bắt đầu không điều khiển được cơ bắp của mình rồi, tôi cố đứng cho vững, tóm chặt tay Tần Mạch, mắt của anh
đã không còn giữ được vẻ thanh tỉnh, gần híp lại rồi. Đại miêu nửa đỡ,
nửa lôi tôi vào trong thang máy.
Do Vương đại miêu tạm thời không thể rời tiệc cưới, nên chỉ còn cách
nhét tôi và Tần Mạch vào taxi, đưa tài xế một trăm đồng yêu cầu đưa
chúng tôi về nhà. Sau khi nhìn lại một lần nữa để đánh giá tình trạng
của hai đứa tôi xong xuôi, hắn mới quay lên lầu.
Tôi lên xe không bao lâu thì bao tử bắt đầu nhộn nhạo, vừa mở được
cửa sổ liền nôn một trận, lái xe kêu khổ rân trời, quay qua nhìn Tần
Mạch thì thấy anh cũng không kém cạnh, lò đầu ra cửa sổ bên kia nôn kịch liệt…”Ha… Nôn!”
Trong một đêm dở ẹt như đêm nay, mùi nôn mửa tràn ngập trong xe, tôi ghé vào cửa sổ xe vừa nôn vừa suy nghĩ rồi cười run rẩy.
Tần Mạch, anh xem bộ dáng chật vật của chúng ta vì cuộc sống nè…
Dưới sự giúp đỡ của tài xế taxi, tôi và Tần Mạch đã về đến nhà – nhà anh. Tôi hoa mắt, mò mẫm hồi lâu trên người anh mới tìm được chìa khóa, vừa vào cửa, lên được lầu tôi liền ném anh lên giường, rồi trời đất
quay cuồng, trước mắt tối thui, thân hình tôi mềm nhũn ngã rạp xuống
đất…Bất tỉnh nhân sự.
Kinh quá! Tớ mần khúc cuối mà cũng muốn nhộn nhạo!