Cô Nàng Mạnh Mẽ

Chương 30 : Cô gái! Buông con cầm thú kia ra!

Ngày đăng: 12:22 19/04/20


Sáng hôm sau tôi tỉnh lại trên giường cùng với một tấm chăn ấm áp.

Đầu thì nhức bưng bưng, ù tai, hai má lại nóng bừng bừng. Tôi ráng nâng

cánh tay sờ thử trán mình thì cảm thấy trong đầu cứ như có mười vạn cái cưa đang cưa gỗ, cưa qua, cưa lại làm người ta khó chịu muốn chết.



Mắc dịch…



Tôi không khỏi mắng thầm, vừa đấu tranh với thân thể mình gian nan

ngồi dậy. Bỗng nhiên một bên giường chùng xuống, một cánh tay mạnh mẽ

quàng ra sau lưng tôi đỡ tôi ngồi dậy: “Em sốt rồi.”



Thanh âm trầm thấp của Tần Mạch vang bên tai tôi qua tiếng ong ong

trong đầu biến thành một đường thẳng tắp, một lúc lâu sau tôi mới hiểu

ba chữ này của anh là gì nên ừ một tiếng rồi khàn khàn nói tiếp: “Em

cũng nghĩ vậy.”



“Uống nước.”



Cúi đầu vào ly nước trên tay anh, tôi ngoan ngoãn uống nhưng dường

như việc đút nước cho người khác uống là một việc vô cùng xa lạ với anh

nên ly nước lúc cao, lúc thấp, một hồi sau thì nước không đổ vào lỗ mũi

tôi thì cũng đổ xuống chăn ướt sạch.



Tôi âm thầm cúi đầu thở dài.



Đút hết ly nước, anh lấy ly ra mới thấy tấm chăn ướt sũng, gương mặt

có hơi khó coi, bèn hắng giọng một tiếng: “Lát nữa anh đưa em đến bệnh

viện…” Lời còn chưa dứt, tiếng chuông ầm ĩ bỗng nhiên truyền đến, tôi cố gắng lướt con mắt hơi sưng của mình đến túi xách, móc điện thoại ra xem ai gọi đến thì Tần Mạch đã giật lấy.



“Hà Tịch bị bệnh, hôm nay xin phép nghỉ.” Anh nói xong, cũng không

thèm nghe câu trả lời của đối phương thản nhiên cúp điện thoại sau đó gỡ pin ra rồi tỉnh bơ nhìn tôi: “Muốn mắng anh hả? Mà có mắng thì hôm nay

em cũng phải nghỉ ngơi.”



Tôi nhếch miệng cười, thông cổ họng nói: “Em cũng đâu nói muốn đi

làm.”, tôi túm góc áo vest anh, nửa đùa nửa thật nói, “Em nghỉ ngơi, anh hầu hạ em.”



Anh nhìn tôi một lúc rồi thật sự gật đầu. Mà tôi lại bị đáp án này

dọa một trận bèn hoảng sợ nói: “Đừng giỡn nữa. Em lớn như vậy rồi, chỉ

sốt có một chút thôi. Để em tự đến bệnh viện rồi truyền dịch là ổn.”



Anh không để ý đến sự phản đối của tôi, đưa tay sờ trán tôi một chút: “Anh đi nấu cháo rồi đưa em đi bệnh viện.”



“Tần Mạch.” Tôi gọi giật lại, dè dặt hỏi “Không phải gần đây Tần thị có rất nhiều việc sao?”



Bàn tay đặt trên trán tôi thoáng cứng đờ: “Ừ, bận lắm nhưng mấy ngày

nay cũng không có việc gì quan trọng vả lại từ đó đến giờ anh cũng ít có dịp chăm sóc em.” Anh đắp chăn lại cho tôi, giọng nói vẫn bình thường

như mọi khi: “Tháng sau, anh đi Mỹ, có cả ba mẹ nữa…em có muốn đi cùng

anh không?”



Tôi dù có phát sốt, đầu óc u mê thì cũng hiểu ẩn ý của anh, cùng anh đi Mỹ rồi kết hôn, định cư ở bên đó.
giám đốc có ý đồ với Tần Mạch trong truyền thuyết.



Cô ấy thấy tôi cũng có chút giật mình ngạc nhiên. Nhưng suy đến cùng

thì Tần Mạch sao có thể công khai việc mình có bạn gái nên công ty của

bọn họ chắc không có ai biết mối quan hệ giữa chúng tôi đâu.



“Ba mẹ anh đâu?” Tôi vô cùng thân thiết chỉnh sửa lại caravat cho anh.



“Đi từ tuần trước rồi.”



Không biết phải nói gì tôi đành cúi đầu ngơ ngẩn nhìn mũi chân mình

cho đến khi loa thông báo chuyến bay của Tần Mạch sắp cất cánh, lúc này

Dịch Tình đợi không được nên ra hiệu cho anh.



Ta vừa ngẩng đầu định nói lời tạm biệt thì bỗng nhiên anh kéo tôi

lại, ôm vào lòng thật chặt dường như muốn tôi hoàn toàn cảm nhận sự ấm

áp của anh, nghe được nhịp đập của trái tim anh, tôi hơi nghẹn ngào:

“Tần Mạch.” Tôi hỏi, “Bây giờ anh có yêu em không?”



“Yêu.” Anh đáp không hề do dự.



Tôi nhắm chặt mắt có ngăn nước mắt trào ra, đột nhiên anh buông tay, kiên quyết đi về phía Dịch Tình.



Sân bay tấp nập người qua lại, từng gương mặt xa lạ lướt qua khiến

người ta có cảm giác bất an, sân bay là nơi mà chuyện biệt ly, lưu luyến diễn ra hàng ngày như sân bay mà hôm nay trùng hợp tôi lại là một trong số đó…



Tôi âm thầm hít sâu, trong lòng như bị một cây dằm đâm đau nhói.



“Tần Mạch!” tôi hô to rồi chạy ào về phía anh. Anh quay đầu lại, vẫn

thái độ nghiêm túc mà đạm mạc như thường lệ, ngược lại Dịch Tình lại có

vẻ cao hứng nhìn tôi.



Khi đến gần Tần Mạch, tôi đặt một tay lên vai anh, hít sâu một hơi

rồi thụi anh một cú thật mạnh. Tôi biết anh bị đau bao tử nên cú đấm này rơi thằng vào bụng anh. Anh bị tôi đánh bất ngờ trở tay không kịp, đau

gập cả người. Bốn phía kinh hãi, chỉ nghe tiếng hút khí lạnh.



Tôi giơ nắm đấm, cố gắng tạo hình thành thổ phỉ hung hãn nói: “Ra

nước ngoài phải giữ mình cho em! Nếu dám lăng nhăng với phụ nữ khác thì

biết tay em!” Tôi vừa cảnh cáo vừa trừng Dịch Tình một cái, cô nàng

hoảng sợ lắc đầu lia lịa, lùi về sau liên tục, mục đích xóa sạch quan hệ với Tần Mạch. Tôi hừ một tiếng, đẩy Tần Mạch ra, thấy anh vẫn gập người ôm bụng, tôi cứng rắn bồi thêm một câu: “Dính dáng đến đàn ông càng

không được, nghe chưa!”



“Tốt lắm.” Tôi nhìn lướt qua những ánh mắt kinh hãi xung quanh, dịu giọng: “Không còn gì nữa, cứ như vậy đi.”



Ra khỏi sân bay, tôi ngẩng đầu nhìn ánh nắng vàng rực rỡ của mùa

xuân, rồi lấy tay che mắt lại. Một dòng nước lành lạnh chảy lan ra thái

dương, tôi thầm mắng: “Hà Tịch! Mất hết mặt mũi rồi!”