Cô Nàng Mạnh Mẽ

Chương 31 : Không chịu nổi hương vị chờ đợi

Ngày đăng: 12:22 19/04/20


Cuộc sống vẫn giống như trước



Tần Mạch không vì việc tôi đấm anh một cái trước khi xuất ngoại mà

nói chia tay, dĩ nhiên tôi cũng không thể vì anh đi đến xã hội tư bản

vạn ác mà cắt đứt liên hệ với anh được.



Như lời Tần Mạch nói, hiện giờ Internet vừa nhanh chóng, vừa tiện lợi không giống hồi xưa đã đi thì không biết ngày về.



Con người cũng thật kỳ lạ! Dù ở gần bên, tuy có nhớ nhung nhưng vì

bận việc cũng có thể quên không gặp mặt còn khi đối phương đã ở một nơi

rất xa, có muốn lái xe đến gặp cũng không được thì cả hai lại khắc sâu

sự nhung nhớ.



Tôi và Tần Mạch hiện giờ là như vậy. Lúc còn ở chung một thành phố

thì không thèm gọi điện cho nhau nhưng đến khi anh ở Mỹ còn tôi lại chôn chân ở Trung Quốc, cách nhau cả một Thái Bình Dương, thời gian lệch

nhau cả mười hai tiếng đồng hồ lúc tôi đón bình minh thì anh đã ngắm

trăng vậy mà lại ăn ý gọi điện mỗi ngày hai lần.



Chẳng qua…



Anh không phải là người nói nhiều, tôi lại không biết nói gì với anh

nên thường thì cả hai cầm điện thoại hỏi hôm nay làm gì, đi đâu, hỏi

xong, trả lời xong liền im lặng.Đối với việc này tôi cũng không hiểu vì

sao, rõ ràng lúc tôi ở chung với Tần Mạch cũng khá hòa hợp mà.



Có một buổi chiều, tôi ôm một đống bản vẽ chật vật đứng chờ tại trạm

xe điện ngầm thì thấy một chiếc BMW đậu trước cửa nhà hàng sang trọng,

một người đàn ông từ trên xe bước xuống lễ độ bắt tay với một người đàn

ông khí khái phong độ đang đứng đón tại cửa, sau đó thân thiết cùng vào

trong. Tôi quay đầu nhìn nhìn trạm xe điện ngầm phía sau mình rồi lại

đánh giá bản thân lếch tha lếch thếch đang đứng ôm bản vẽ. Trong nháy

mắt tôi bỗng nhiên tỉnh ngộ, thì ra tôi và Tần Mạch thuộc về hai thế

giới khác nhau.



Khi tôi và anh không ở chung với nhau, khi tôi và anh không cởi quần

áo trèo lên giường nhau thì ngoại trừ chúng tôi đều là “con người”, còn

lại không có điểm nào giống nhau hết. Không có điểm nào giống nhau thì

làm sao xâm nhập vào thế giới của nhau đây?



Mặc dù tôi đã hoàn toàn nhận ra mình và Tần Mạch không thích hợp với

nhau nhưng tôi lại luyến tiếc buông ra lời chia tay với anh, không có lý do gì ngoài luyến tiếc, luyến tiếc chữ “thích” anh lưu lại tại sân bay.



Mà Tần Mạch… có lẽ cũng nghĩ như vậy.


tôi, mang theo vài phần vui đùa, vài phần nghiêm túc giáo huấn tôi: ”

Bạn học Hà, Mao Chủ Tịch từng nói qua, yêu đương mà không lấy hôn nhân

làm mục đích đều là đùa giỡn, lưu manh, anh là quý ông, anh không đùa

giỡn lưu manh.”



Mà ngay lúc này, tôi thật sự rất muốn ném tấm thiệp mời này vào mặt anh, mắng to: “Tần Mạch! Anh là thằng lưu manh chết bầm!”



Cả ngày bận rộn rồi cũng về nhà, ăn xong một tô mì tôi nằm ườn trên

sô pha xem tivi, hài kịch rất vui nhưng sao khóe miệng tôi cũng không

nhếch được một chút, các cơ trên mặt đều cứng ngắc như người chết rồi.



Di động vang lên, tôi nghe, là Tần Mạch ân cần hỏi thăm thương tích của tôi.



Tôi trả lời qua quít vài câu, nhìn các gương mặt trong TV, tiếng TV

rất rầm rĩ ầm ỹ, quay đầu nhìn lại đã thấy lòng lạnh đi một phần, bỗng

nhiên tôi bật hỏi: “Tần Mạch, anh có cảm thấy chúng ta yêu nhau như vầy

có mệt hay không?”



Anh trầm ngâm: “Em thấy mệt sao?”



Tôi không trả lời được, tôi rất muốn nói, tôi cảm thấy mệt, nhưng bốn chữ này tôi khổng thể nói nên lời.



Anh không đợi tôi trả lời đã nói có việc rồi vội vàng cúp máy.



Đoạn đường tình cảm này có chút ghập ghềnh khó đi, tôi cũng không

biết nếu mình cứ kiên trì đi tới thì có gì đang chờ đợi mình ở cuối con

đường nữa. Tần Mạch không trao cho tôi bất kỳ lời hứa hẹn nào, anh chỉ

ích kỷ để lại cho tôi vẻn vẹn một chữ “yêu”, thậm chí ngày về cũng chưa từng nói với tôi. Chỉ có tôi cố chấp chờ mong trong vô vọng. Giống như

leo trên một cái cầu thang không có điểm dừng, cuối cùng tôi cũng quỵ

ngã.



Một ngày tháng năm, mẹ gọi điện hỏi thăm tôi, chỉ trong vòng năm phút ngắn ngủn mà mẹ đã kịp nhắc tám lần đến chuyện chị họ lớn sắp kết hôn,

rồi nói gần nói xa về chuyện của tôi. Chịu hết nổi, tôi thẹn quá hóa

giận bỏ lại một câu: “Con với ảnh chia tay rồi.”



Ngay sau đó tôi gọi điện cho Tần Mạch: “Anh có thể nói cho em biết ngày nào anh sẽ về không?”



Anh trầm tư: “Bây giờ thì không thể.”



Tôi hít sâu một hơi: “Vậy chúng ta thôi đi..”



Bởi vì anh không dám hứa hẹn nên em không thể tiếp tục chịu đựng sự chờ đợi mòn mỏi này nữa rồi!