Cô Nàng Mạnh Mẽ

Chương 35 : Tạm biệt không tiễn

Ngày đăng: 12:22 19/04/20


Tôi hơi khẩn trương, nắm chặt tay, cúi đầu nhìn chằm chằm vào cái đầu thỏ trên đôi dép lê, cuối cùng cũng bình tĩnh lại được.



Tôi không làm chuyện gì có lỗi với Tần Mạch cả, ban đầu người nói ở

bên nhau là anh, người nói bỏ đi là anh, nói yêu là anh, người dứt khoát chia tay cũng là anh. Giờ đây nhìn lại mới thấy, trong cuộc tình này,

tôi luôn đứng ở vị trí bị động.



Tôi không hề gây tổn thương cho anh, giờ đây khi gặp lại mặt đối mặt thế này việc gì tôi phải nhấp nhổm không yên chứ?



“Tần tiên sinh.” Tôi ngẩng đầu, không e dè nhìn thẳng vào mắt anh, “Hôm nay làm phiền anh rồi.”



Dưới ánh đèn đường, mắt anh hơi lóe lên, trầm mặc hồi lâu, anh cười

nhàn nhạt nói: “Làm phiền? Lần đầu tiên thấy em thừa nhận đó.” Ngữ khí

bình ổn, không sợ hãi phảng phất như chúng tôi mới vừa gặp nhau hôm qua, “Nếu muốn cảm ơn anh thì mời anh ăn bữa cơm đi.”



Tôi nghe xong mấy câu lấp lấp lửng lửng của anh, ánh mắt vô cảm nhìn

anh một hồi lâu, rồi nhấn mạnh từng chữ: “Tần tiên sinh, chúng ta chia

tay đã… hai năm rồi.” Câu nói sắc bén đó là dành cho anh mà cũng dành

cho chính mình. “Giữa chúng ta không có bất kỳ quan hệ gì, tôi tin là

sau này cũng sẽ chẳng có liên hệ gì. Hôm nay có anh giúp đỡ, tôi xin cám ơn, tiền bảo lãnh tôi sẽ trả lại cho anh, nhưng tôi nghĩ chúng ta không có cơ duyên gì để cùng ăn cơm với nhau cả.”



Tần Mạch bình tĩnh nhìn tôi, màu vàng mờ mờ của ánh đèn đường khiến

tôi không nhìn rõ được sắc mặt của anh. Một lát sau, cuối cùng anh cũng

anh dời tầm mắt khỏi tôi: “Được thôi” anh mím môi, nghiêm túc nói: “Nếu đã như vậy, hãy trả tiền lại cho anh, ngay bây giờ.”



Một người đàn ông hơn ba mươi tuổi sao lại giống một đứa trẻ làm ầm ĩ vì không được cho ăn kẹo đến vậy. Tôi sửng sốt một hồi lâu, lập tức gật đầu: “Được.” Cũng tránh được sau này gặp lại, dây dưa không dứt, tôi

nói với anh: “Nhưng tôi phải về nhà lấy tiền.”



“Ừ.” Anh cũng không làm khó tôi, thoải mái gật đầu: “Lên xe, anh chở em về.”



Sở cảnh sát này ngay gần nhà tôi, chạy hai ba phút là tới, tôi xuống

xe bỗng nghe anh ở trong xe thấp giọng nói: “Anh ở nước ngoài không lăng nhăng với đàn bà, cũng không lạng quạng với đàn ông.”



Hồi ức về hai năm trước như được vén lên lớp sương mù, từ từ hiện ra trong đầu tôi.



Thật ra lúc đó tôi muốn chờ đợi anh, muốn cố chấp như trinh nữ thời xưa, giống như lúc trước tôi đã từng thủ thân vì Dương Tử.



Không ngờ rằng thời gian và khoảng cách lại lớn đến vậy.



“Thực đáng tiếc.” Tôi nhếch miệng: “Tôi đã có đàn ông khác.”



Không quay đầu lại, tôi đi thẳng lên lầu, thay quần áo đi dự tiệc.

Lúc kéo hộc tủ lấy tiền, tôi ngẩn ra chăm chăm nhìn hình bác Mao màu

hồng, mặt cũng đã gặp, lời cũng đã nói, thôi trả hết tiền cho xong, coi

như cắt đứt mọi luyến lưu.



Lúc xuống lầu, Tần Mạch vẫn ngồi trong xe, tư thế không thay đổi. Tôi mở cửa xe, để tiền lên ghế.



Lúc này anh mới nhìn tôi một cái, nhìn không ra biểu cảm gì: “Hẹn hò?”



“Ừm.”



Anh trầm mặc trong chốc lát: “Anh đưa em…”



“Không cần.” Tôi đóng cửa xe, nói: “Tôi sợ anh ấy không vui.”
Phương Dĩnh vội nói: “Hôm nay cảm ơn chị nhiều lắm! Bây giờ đã khuya

rồi, một mình chị về rất nguy hiểm, anh đưa chị về đi.”



Tôi lắc đầu từ chối.



Phương Thả nhìn tôi rồi cầm lấy áo khoác: “Giờ này hết xe buýt rồi, để tôi đưa cô về.”



Ngồi trên chiếc xe Benben kia, tôi tò mò hỏi: “Nếu đã khó khăn như

vậy sao còn tham gia môi giới kết hôn? Tôi nhớ phí hội viên cũng đâu có

thấp.”



“Phương Dĩnh ghi danh cho tôi.” Anh ta vừa lái xe vừa trả lời, “Nó

nói sang năm nó tốt nghiệp rồi, tôi cứ yên tâm tìm bạn gái rồi kết hôn.”



Tôi gật gù: “Anh có đứa em gái thật ngoan.”



Hắn gật đầu, trầm mặc thật lâu mới nói: “Chuyện hôm nay, cám ơn cô.”

Xem ra đây cũng không phải là những lời anh ta thường xuyên nói, hai chữ cám ơn đầy cứng ngắc.



Tôi lại nở nụ cười: “Anh giống y như một người tôi quen. Nhưng anh ta ngạo mạn hơn anh nhiều, vĩnh viễn không bao giờ chịu nhún mình.” Từ nhỏ đến lớn, Tần Mạch không phải lo chuyện ăn chuyện mặc, cá tính kiêu ngạo của anh vừa do trời sinh vừa do hoàn cảnh tạo thành, tố chất kiêu ngạo

của anh, bề ngoài lạnh lùng nhưng lại ẩn chứa cuồng vọng bên trong. Đã

muốn là phải đạt bằng được, giống như tôi của hai năm trước, hay giống

hai năm sau, trả thù người đã từng chống lại anh.



Phương Thả không có cái tố chất này, có lẽ cuộc sống khiến người phải cúi đầu nhiều, dù muốn thanh cao thì cũng bị dẫm đạp bởi thực tế nghiệt ngã.



Không lâu sau xe đã đến trước nhà, tôi xuống xe, vẫy tay tạm biệt.

Anh ta do dự một chút, nửa thử, nửa chần chờ nói: “Phương Dĩnh rất thích cô, nếu…”



“Phương tiên sinh.” Tôi ngắt lời, “Anh đã quên những lời tôi nói khi lần đầu tiên chúng ta gặp nhau.”



Tôi vẫn nhớ như in trong đầu, có một người đàn ông mà tôi rất muốn hất văng anh ta ra khỏi bộ não.



Anh ta trầm tư trong chốc lát, rồi nói: “Là do tôi quá đường đột. Hẹn gặp lại.”



Ánh mắt tôi nhìn theo cho tới khi xe anh ta khuất dạng, thở dài một

tiếng, đi về phía nhà mình. Bất ngờ là chiếc xe việt dã màu đen kia vẫn

đậu chình ình trước nhà tôi. Người đàn ông mặc áo khoác đen đang đứng

dựa vào cửa xe, nhìn tôi đăm đăm.



Tôi ngẩn ra, ánh mắt chúng tôi chạm nhau qua ánh đèn đường mờ nhạt và trong bầu không khí lạnh lẽo.



“Tần tiên sinh.” Tôi cười nói, “Tôi còn có gì chưa trả anh sao?’



Anh trầm mặc một lúc lâu mới nói: “Không có, là hồi nãy anh quên nói với em một câu.”



Tôi mỉm cười chờ đợi, anh nói: “Hà Tịch, anh đã về.” Khóe môi tôi

thoáng chốc cứng đờ, giọng anh nhàn nhạt: “Nhưng có lẽ bây giờ anh không cần phải nói lời này nữa rồi.”



Anh mở cửa khởi động xe, khinh khỉnh rời đi, bỏ lại làn khói xe mờ mịt..



Tôi vén sợi tóc lòa xòa trên trán, thì thầm: “Tạm biệt không tiễn.”