Cô Nàng Mạnh Mẽ

Chương 36 : Tuyên chiến

Ngày đăng: 12:22 19/04/20


Hôm sau là Chủ nhật, hôm trước phải trải qua một ngày trầy da tróc vảy, nên tôi ngủ một mạch đến một giờ chiều.



Ngủ đến đầu nhức như búa bổ cũng không muốn rời giường, cho đến khi

bị tiếng đập cửa ầm ầm của Trình Thần gọi dấy. Tay túm vội mới tóc bù

xù, chân mang dép lê, tôi ra mở cửa cho chị. Chị có vẻ vô cùng phấn

khích, vừa vào cửa đã kéo tay tôi, nhìn nhìn ngó ngó đánh giá tôi từ

trên xuống dưới, rồi dùng giọng mờ ám hỏi: “Tối hôm qua cũng không tệ

đấy chứ”



Đầu óc tôi còn chưa hoàn toàn tỉnh táo để phân tích câu nói của chị

đã nghe chị cười hề hề nói tiếp: “Thôi không cần hỏi không cần hỏi,

trông bộ dạng mệt mỏi bơ phờ của em thế này là biết tình hình chiến đấu

tối qua kịch liệt đến đâu rồi.”



Tôi liếc mắt nhìn chị một cái, rồi bằng tốc độ ánh sáng, tôi xông lên bóp cổ đè chị xuống sô pha: “Chị còn dám nhắc chuyện tối qua! Còn dám

nhắc hả! Tại sao Tần Mạch lại đến! Sao anh ta lại đến!” Nói rồi không

thèm nghe chị trả lời, tôi lật người chị lại, lấy tay vỗ bộp bộp vào

mông chị trút giận: “Lần sau chưa được sự đồng ý của em mà còn làm như

vậy em sẽ tuyệt giao với chị.”



Trình Thần tự dưng bị đánh tới ngơ ngác. Đánh xong hả giận, tôi ngồi trên sô pha ngửa cổ uống một ngụm nước thật to.



Chị làm vẻ đáng thương nhìn tôi, rút tờ khăn giấy trên bàn vờ chấm

chấm ‘nước mắt khô’: “Là chị muốn giúp em mà, hôm qua trong buổi tiệc

chị mới biết anh ta vẫn chưa có bạn gái, chị nghĩ vừa hay em cũng chưa

có bạn trai. Mà trước đây hai người chia tay là do ở xa quá, bây giờ anh ta đã quay, hai người quay lại với nhau chẳng phải tốt quá sao. Ai dè…

ai dè em lại cứng đầu như vậy!”



“Cứng đầu?” Tôi cười nhạt “Đúng vậy, em thích anh ta, nên hai năm

trước khi anh ta đề nghị ở bên nhau em đã đồng ý, anh ta nói muốn ra đi

em để anh ta ra đi, ở sân bay anh ta nhẹ nhàng tặng em chữ ‘thích’ em

liền kiên định chờ đợi như một con ngốc, rồi sau đó anh ta nói mình là

người ích kỷ nên muốn chia tay, em cũng chấp thuận. Hai năm sau, vừa

quay về, anh ta liền nói muốn bắt đầu lại, thật là mắc cười, anh ta nói

bắt đầu lại là em phải bắt đầu lại hay sao? Trình Thần, đã bao giờ chị

thấy Hà Tịch em lại làm những chuyện vô vị như vậy chưa?”



Trình Thần nghiêng đầu suy nghĩ rồi lắc đầu.



Tôi tiếp tục cười: “Tần Mạch là người có bản lĩnh, quen thói tự cao

tự đại, mà em cũng không phải là con rối để mặc người ta giật dây. Nếu
Bên kia không trả lời.



Tôi nói: “Tần Mạch, có việc gì anh nói thẳng ra đi.”



“Rất đơn giản.” Giọng anh vẫn trầm thấp nhẹ nhàng như trước, “Chia tay người đàn ông kia, quay về với anh.”



Tôi nghĩ một hồi mới vỡ lẽ người đàn ông anh đang nói là ai, bèn bĩu

môi: “Tần tiên sinh, anh không biết hành vi bây giờ của mình là rất

không bình thường sao? Gây phiền phức không phải là phong cách của anh.”



“Bây giờ thì đúng là như vậy.”



Nghe thấy giọng điệu lưu manh này của anh, tôi bóp bóp cái trán đã

nổi đầy gân xanh, kiềm chế cơn giận: “Tần Mạch, hai năm nay cuộc sống

của tôi đã theo quy luật mới, tôi tin rằng anh cũng vậy, tại sao bây giờ anh cứ nhất quyết phải phá vỡ nó? Cho tôi một cơ hội cũng là cho anh

một cơ hội vậy.”



Anh trầm mặc thật lâu, tôi nghe thấy tiếng cười lạnh lùng: “Chỉ có em mới có cuộc sống mới thôi.” Tôi còn đang sững sờ vì câu nói này, anh đã tiếp: “Hà Tịch, lúc trước anh đã có thể phá vỡ quy luật trong suốt hai

mươi lăm năm của em thì bây giờ anh cũng có thể đánh tan cái quy luật

hai năm này.”



Ngữ khí mãnh liệt mà bá đạo.



Tôi nổi sung, cười nhạt: “Được, anh cứ xuất chiêu đi. Anh dám chết

chẳng lẽ tôi không dám chôn?” Nói xong cũng không đợi anh trả lời liền

tắt máy.



Lúc trả lại điện thoại cho Tạ Bất Đình, tôi nghiêm túc nói: “Khách

hàng nói không cần tôi phụ trách việc này nữa, ông giao cho ai cũng

được.” Nói xong xoay người bước ra.



Tạ Bất Đình nổi giận đùng đùng gọi tôi lại, quăng một tập hồ sơ khác

vào tay tôi: “Cô không phải muốn làm việc sao, đơn hàng sửa sang lại căn hộ giao cho cô đấy, làm đi!”.



Tôi tỉnh bơ nói được, rồi đi ra cửa.



Dựa vào tường, tôi săm soi phần việc khổ sai giời ơi đất hỡi rớt xuống đầu, không biết nên cười hay khóc.



Tần Mạch ơi là Tần Mạch, anh đúng là sao chổi mà!