Cô Nàng Mạnh Mẽ
Chương 38 : Mưu sát
Ngày đăng: 12:22 19/04/20
Trên đường đến bệnh viện, tôi và Tần Mạch chỉ nói đúng hai câu này:
“Đứa nhỏ là con của ai?”
“Của con chó.”
Rồi chiếc xe việt dã chạy hết tốc lực lao đi thẳng tới đến bệnh viện.
Vừa chích ngừa xong thì Trình Thần chạy đến.
Khi đó, tôi đang ôm mông lết ra cổng bệnh viện còn Tần Mạch mặt mày đen
thui đi theo phía sau. Chẳng ai có tâm tình mà nói chuyện. Trình Thần
vội vội vàng vàng chạy tới, thấy hai tay tôi trống trơn, mặt chị trắng
bệch, lớn tiếng chất vấn: “Chó đâu? Chó đâu! Các người làm thịt nó rồi
hả?”
Tôi bực bội túm bắp tay chị, nhéo một vòng: “Làm thịt? Em đang muốn làm
thịt chị thì có!” Tôi run run giơ cánh tay băng trắng toát chỉ vào Tần
Mạch, quát hỏi: “Anh ta là thế nào đây? Chui từ cái cống nào ra vậy? Em
đã nói rồi, chị còn làm mấy chuyện thế này nữa là em sẽ tuyệt giao với
chị! Lần trước vẫn chưa ý thức được phải không?”
Trình Thần ngơ ngác liếc Tần Mạch nói: “Sao chị biết anh ta là thế nào chứ? Em nói cho chị đi đã, con chó đâu rồi?”
Tôi nghĩ Trình Thần muốn lấp liếm cho qua chuyện nên nở nụ cười gian ác
nói: “Chó? Đang nằm trên bàn mổ kìa, em đang chờ bác sỹ moi con chó con
ra để đem hầm, muốn ăn không? Muốn thì chị đây bố thí cho một chén.”
Trình Thần nhìn tôi với vẻ mặt kinh hãi, tay run run chỉ tôi hồi lâu không nói được tiếng nào.
Bỗng, di động run bần bật, móc ra xem, là điện thoại của Phương Dĩnh, cô bé nói đã tìm thấy chó và Phương Thả cũng đã đồng ý cho nuôi rồi,
nhưng không biết Phương Thả đi đường bị té ngã thế nào mà mặt mày sưng
húp, Phương Dĩnh nức nở nói tại mình không hiểu chuyện. Có vẻ rất đau
lòng vì anh trai.
Tôi oán hận nhìn Tần Mạch chắp tay đứng phía sau, anh đang ngẩn người nhìn bộ quần áo bị tôi là vây máu lên.
Tôi hỏi Phương Dĩnh số điện thoại của Phương Thả, lấy viết ra rồi kéo
thấy buồn chán, tối nào cũng mất ngủ, cứ nhắm mắt lại thấy như có ma quỷ muốn bắt mình, chồng thì mải mê kiếm tiền bên ngoài, việc giao tiếp trò chuyện giữa vợ chồng ngày càng ít đến đáng thương, mỗi lần gọi điện cho chồng để tìm kiếm nguồn an ủi thì bên kia luôn trong trạng thái bận
rộn, chị nhận ra cuộc hôn nhân này không còn ý nghĩa nữa, nên đã đưa đơn ly hôn.
Tôi thấy được, một người phụ nữ dịu dàng như chị nếu không phải bị ép
đến đường cùng, nhất định sẽ không có can đảm đưa đơn ly dị chồng.
Thoát khỏi sự trói buộc của hôn nhân, chị mất đi sự chờ mong, không còn
chờ mong, thất vọng cũng giảm xuống. Bây giờ chị đang cố gắng hòa nhập
với cuộc sống mới, theo yêu cầu của bác sỹ chị cần gặp gỡ nhiều người và nói chuyện nhiều hơn.
Tôi rất vui khi thấy tinh thần chị đang dần dần hồi phục.
Ngay lúc tôi cho rằng sự việc đang phát triển theo hướng ngày càng tốt
hơn, thì một chuyện hoàn toàn ngoài dự kiến đã xảy ra. Hôm đó, tôi không đến nhà chị Lâm mà ở văn phòng công ty cùng Tiểu Triệu thảo luận cho
bản thiết kế hợp lý hơn, đang bàn bạc thì chị Lâm gọi đến, tôi nghe máy
thì thấy bên kia có tiếng ồn ào, sau đó không nói gì liền tắt máy.
Thấy lạ tôi vội vàng gọi lại, điện thoại reo rất lâu mà không có người
bắt máy, sau đó gọi lại lần nữa thì điện thoại đã tắt máy.
Tôi thầm nghĩ chắc di động chị hết pin nên cũng không để tâm lắm, tiếp tục công việc.
Nhưng đến chiều, cảnh sát đột nhiên gọi điện tới, kêu tôi lập tức đến
bệnh viện thành phố, trong lòng tôi vô cùng thắc mắc, chẳng lẽ cô bé bán đậu hủ bị tôi ném trúng đầu lần trước vẫn để lại di chứng sao?
Khi tôi nghi nghi ngờ ngờ chạy tới bệnh viện thì thấy một người bị quấn trong một tấm nhựa trắng, nhất thời choáng váng sững sờ.
“Đây là… Sao lại thế này?” tôi ngơ ngác hỏi người cảnh sát đứng bên
cạnh, người đó lạnh lùng nói: “Chúng tôi tra ra được cú điện thoại gọi
đi cuối cùng của người chết là gọi cho cô nên muốn mời cô đến xác định
nhân thân nạn nhân, rồi đến sở cảnh sát lấy lời khai.”
“Người chết…” Tôi giật mình lắp bắp, rõ ràng hôm qua chị còn ngồi uống
trà với tôi mà, tôi lẩm bẩm, “Là chị Lâm, đúng là chị ấy, nhưng tại sao… lại chết? Sao lại đột ngột vậy?”
Viên cảnh sát cau mày, nói một cách nghiêm túc: “Mưu sát.”