Cô Nàng Mạnh Mẽ

Chương 39 : Đục nước béo cò

Ngày đăng: 12:22 19/04/20


Nạn nhân, Lâm Tuyết, 45 tuổi, không nghề nghiệp, hai tháng trước ly

hôn với người chồng tên là Lục Khiêm, chết trong phòng khách sạn, do

nhân viên phục vụ khách sạn phát hiện, nguyên nhân tử vong…



Tôi thở không nổi nữa.



Nhìn ánh mặt trời rực rỡ bên ngoài sở cảnh sát tôi có chút hoảng hốt, không thể tưởng tượng được người hôm qua còn gặp mặt hôm nay đã lìa xa

cõi đời —— bị bóp cổ cho đến chết. Tôi không hiểu nổi, một người phụ nữ

yếu đuối như thế liệu có thể đắc tội được ai mà bị trả thù tàn độc như

vậy?



Lấy lời khai xong, tôi quay về công ty, vẫn chưa hết giờ, Tiểu Triệu

đang tính toán bản thiết kế, tôi mệt mỏi bóp trán, nhàn nhạt nói: “Không cần làm nữa, thu dọn hết đi. Vào đây với chị.” Cậu ta không hiểu nhưng

vẫn ngoan ngoãn theo tôi vào phòng Tạ Bất Đình.



Tạ Bất Đình ngẩng đầu, nhìn tôi một cái: “Chuyện gì?”



“Đơn hàng trùng tu nhà kia không tiếp tục được nữa.” Tôi thở dài.



Tạ Bất Đình lập tức nhíu mày: “Cô lại bị làm sao nữa vậy? Nhà cũng đã dỡ xong xuôi hết rồi cô lại nói với tôi không làm nữa? Hà Tịch, cô thực sự cho là cô là nhân viên lâu năm thì tôi không dám làm gì cô phải

không?”



“Không phải tôi…” Tôi cẩn thận sắp xếp từ ngữ, bất đắc dĩ mở miệng,

“Vừa rồi tôi ra ngoài là vì nhận được điện thoại của bên cảnh sát, khách hàng của chúng ta – Chị Lâm đã bị giết tại khách sạn.”



Tiểu Triệu hít sâu một hơi, rồi vội vàng lấy tay bụm miệng. Còn Tạ

Bất Đình thì ngược lại, soi mói tôi một hồi mới nói: “Cô thử đưa thêm lý do nào lãng xẹt nữa xem, cô tưởng tôi là con nít ba tuổi sao? Tôi sẽ

tin cô à?”



“Tổng Giám đốc Tạ.” Tôi nghiêm túc nhìn ông ta, “Đó là sự thật. Có lẽ cảnh sát cũng sẽ sớm tìm ông để lấy lời khai thôi.”



Ông ta ngẩn ra, lập tức tin lời tôi, nhăn nhó vò vò mớ tóc đang ngày càng hiếm hoi đến mức đáng thương: “Chuyện xảy ra khi nào?”



“Chiều nay mới phát hiện.”



“Được rồi, cô ra ngoài đi.”



Ra khỏi cửa, Tiểu Triệu rụt rè hỏi tôi: “Chị Hà, vậy bây giờ chúng ta phải làm sao? Đơn hàng này không làm nữa à?”



“Ừ.” Tôi gật đầu nói, “Việc trang trí bên trung tâm thương mại kia

cũng còn vài việc để hoàn công, giờ cũng hết giờ rồi, ngày mai chúng ta
Có điều sau một hồi nháo nhào như vậy, trong lòng tôi lại thấy an tâm lạ, từ từ chìm vào giấc ngủ.



Hôm sau, lúc tôi và Tiểu Triệu kết thúc công việc ở trung tâm thương

mại đã là bảy giờ tối, sau khi tạm biệt Tiểu Triệu, tôi một mình đi tàu

điện ngầm về nhà, di động trong túi kêu vài lần, tôi biết là Tần Mạch

gọi nhưng lờ đi. Mà anh cũng rất từ tốn, cứ mười phút gọi một cuộc,

dường như muốn khiêu khích sự kiên nhẫn của tôi vậy.



Tàu điện ngầm đến bến, tôi lẫn trong đám người xô đẩy rời tàu, vừa ra khỏi bến thì nghe như có ai ở đằng sau gọi tên tôi, quay đầu thì thấy

một người đàn ông xa lạ mặc áo khoác đen đang lao tới, hắn ta tóm lấy

cánh tay tôi kéo đi.



Tôi kinh hãi, giãy dụa cố thoát khỏi tay hắn rồi lớn tiếng quát: “Anh làm gì vậy?”



Tiếng quát tức giận với âm thanh cao khiến đám người xung quanh đều

hướng về phía chúng tôi, tên kia làm ra vẻ vô cùng tức giận quát vào mặt tôi: “Em nói anh làm gì à! Anh đón em về nhà!”



Tôi ngơ ngác, đón tôi về nhà? Rõ ràng là tôi không biết người này.



Hắn lại ra sức kéo tôi: “Nhiều người nhìn như vậy mà em không thấy mất mặt sao? Mau về nhà với anh, có chuyện gì nói sau.”



Làm gì có chuyện kéo tôi dễ dàng vậy, tôi nhanh chân chạy trốn qua một bên, vừa trốn vừa kêu to: “Tôi không quen anh!”



“Cái gì mà không quen? Mới cãi nhau một tí liền nói không quen, cái

thói gì vậy?” Hắn nói xong liền nhảy tới túm cánh tay của tôi, “Mau về

với anh.”



“Tôi không biết anh.” Tôi cố gắng giãy dụa, nhưng hắm tóm tay tôi rất chặt, tôi hoảng sợ cầu cứu người đi đường, nhưng xung quanh ai cũng bày ra bộ mặt cười cợt cảnh đôi-vợ-chồng-cãi-nhau, tâm trạng tôi đầy tuyệt

vọng. Đúng lúc di động trong túi lại reo, tôi dùng tay còn lại nghe máy, kêu lớn: “Tần Mạch! Cứu em! Em đang ở bến tàu điện ngầm gần nhà, cứu…”



“Chát!” người đàn ông kia tát một cái trời giáng mặt tôi, đầu tôi ong ong, hắn ta ném bay chiếc di động của tôi, giận dữ hét: “Tôi đã cảnh

cáo cô không được qua lại với thằng đó nữa mà!”



Tôi ngẩn người nhìn chiếc điện thoại nằm trên đất, hắn lôi tôi đi,

tôi mơ hồ nghĩ, tên này kéo tay tôi, ném di động của tôi, giờ còn định

cướp luôn tôi. Trong cơn giận dữ tôi lại trở nên bình tĩnh hơn.



“Buông ra.”



Sao mà hắn có thể nghe lời tôi chứ, nên tôi nói tiếp, “Anh sẽ hối hận.”