Cô Nàng Mạnh Mẽ

Chương 41 : Thế nào mới là phán xét

Ngày đăng: 12:22 19/04/20


úc Tần Mạch nói chuyện này, chúng tôi đang ngồi đối diện nhau cùng ăn bữa tối, anh nói rất bình thản nhưng tôi thì bị dọa mất vía.

“Sao…sao anh biết?” tôi hỏi.



“Cái tên lần trước định bắt cóc em ấy, lúc bị bắt vào đồn cảnh sát,

anh đã nhờ người quen trong đó để ý hắn.” Tần Mạch giải thích đơn giản,

“Sau này điều tra ra mới biết hắn ta chỉ là kẻ được thuê, một người họ

Mã thuê hắn bắt cóc em đưa đến một ngôi nhà bỏ hoang ở ngoại thành,

nhưng bắt để làm gì thì hắn không biết, cảnh sát dựa vào lời khai của

hắn đã lần ra tên họ Mã đang ở ngoại thành, từ đó mới lộ ra vụ án của

Lâm Tuyết.”



Tôi nghi hoặc: “Lộ thế nào?”



“Cô Hà, trí tưởng tượng của em thật không phong phú chút nào.” Tần

Mạch chọc tôi một câu rồi mới nói, “Tên họ Mã kia chính là hung thủ sát

hại Lâm Tuyết, sau khi bị bắt, hắn đã thành thật khai mình đã nhận của

Lục Khiêm bao nhiêu tiền, rồi giết người như thế nào. Còn vì sao hắn lại ra tay với em… bởi vì trước khi chết, Lâm Tuyết đã gọi điện cho em, hắn sợ em đã nghe được cái gì đó nên tự ý mướn người định bắt cóc em ra

ngoại thành… chôn sống.”



Tôi hoảng hồn, nghĩ đến chuyện hôm trước mà phát run.



“Có điều, không ai ngờ được cô Hà đây lại ‘dũng mãnh’ đến như vậy.”

Tần Mạch cắn một miếng thịt, giọng nói nghe có vẻ tự hào. Cứ như người

‘đơn phương độc mã’ hạ gục tên bắt cóc ngày hôm đó chính là anh vậy.



Nhưng trong đầu tôi lúc này chỉ xoay quanh một vấn đề: “Tại sao Lục

Khiêm lại mướn người giết chị Lâm chứ? Cho dù không còn là vợ chồng,

thì cũng đâu cần phải ‘đuổi cùng giết tuyệt’ như vậy.”



“Nghe nói khi bị tạm giam, anh ta chỉ thừa nhận chuyện mình thuê người giết vợ, ngoài ra không khai thêm bất cứ điều gì nữa.”



Tôi không còn lòng dạ nào ăn cơm nữa liền buông bát đũa: “Khi nào thì xét xử? Em muốn đi nghe” Tôi muốn biết Lục Khiêm rốt cuộc là loại người thế nào.



Tần Mạch hờ hững nói: “Án này liên quan các vấn đề riêng tư nên sẽ không đưa ra xét xử công khai.”



Tôi đảo mắt: “Vậy em đến với tư cách là người bị hại chắc là được chứ gì, Chẳng phải tên họ Mã kia định bắt cóc em sao? Trong vụ án này em

cũng là nạn nhân, cũng bị tổn hại tinh thần đấy nha.”



Tần Mạch nghe xong lời này của tôi, nhếch môi cười: “Đã vậy, cô Hà có muốn tôi mời luật sự hộ không? Chúng ta cũng tranh thủ đòi ít tiền bồi

thường.”



“Tôi không phải loại ‘có thù tất báo’ như anh.”




“Chứ sao, rất lịch sự, rất chu đáo, làm bọn em ai cũng ngại, lần đó

còn liên lụy chị bị chó cắn một phát.” Phương Dĩnh nhìn đồng hồ, “Lát

nữa anh hai đến đón em, mình đi ăn cơm luôn nha chị, coi như bồi

thường.”



Tôi đang xua tay nói không cần, thì thấy một bóng người đã lướt qua cửa kính, quay ra nhìn, Phương Thả đã đứng ở cửa.



Trong quán cơm bình dân, Phương Dĩnh vẫn không ngừng tâng bốc Tần

Mạch, còn tôi im lặng vục mặt vào chén cơm, cuối cùng Phương Thả cũng

chen vào một câu: “Cô Hà, nếu cô không quên được người như anh ấy cũng

là chuyện bình thường.”



“Tôi thấy anh ấy vẫn còn để ý đến cô lắm, nói thật là tôi thấy cô cũng chẳng cần phải đi xem mặt làm gì nữa.”



Tôi nghĩ hai anh em nhà này chắc chắn đã bị cái bao lì xì dày cộm của Tần Mạch mua đứt rồi. Kệ hai người, tôi nghĩ, đúng là tôi có chút động

tâm với Tần Mạch, nhưng chưa động tâm tới mức có thể quay lại với anh,

cho dù hai người có nói gì, tôi cũng phải dày vò anh ta thêm đã.



Ăn cơm xong, Phương Thả lái chiếc xe Benben đưa tôi về nhà trước. Tôi đọc địa chỉ nhà Tần Mạch, Phương Thả nheo mắt săm soi tôi một hồi lâu.



Đến nơi, trước khi tôi xuống xe, anh ta buông một câu không mặn không nhạt: “Vụ án hôm nay quả có khiến người ta tiếc nuối. Có điều tôi thấy

Lục Khiêm này vẫn còn kém cỏi, nếu đổi lại người như Tần tiên sinh, chắc chắn sẽ khiến ‘thần không biết quỷ không hay’”



Tôi lạnh lùng nhìn Phương Thả. Anh ta quay đầu, yên lặng đợi tôi xuống xe.



Ánh mắt dõi theo chiếc xe rời, tôi bước vào trong sân, nhấn chuông

hồi lâu nhưng không thấy ai ra mở cửa, tôi thấy lạ, lúc này nhìn mới

phát hiện xe Tần Mạch cũng không có ở đây.



Vẫn chưa về sao…



Tôi ngồi xổm trước cửa, móc điện thoại ra định gọi cho Tần Mạch, vừa

nhìn điện thoại, tôi ngẩn người, hơn ba mươi cuộc gọi lỡ, mười mấy cái

tin nhắn, đều là của Tần Mạch. Giờ tôi mới nhớ ra, lúc ở tòa tôi để điện thoại ở chế độ im lặng, sau đó thì quên luôn.



Tôi nghĩ, chắc anh giận đến xù lông rồi.



Đang định gọi lại cho anh thì điện thoại kêu “đing” một tiếng rồi tắt ngủm… hết pin. Tôi thở dài, gãi gãi đầu, ngoan ngoãn ngồi chờ trước

cửa, mắt ngóng ra trước sân chờ chủ nhân về ‘lụm’ vô nhà.



Tôi nghĩ ngợi, lát nữa Tần Mạch về có muốn trút giận thì cứ làm bộ yếu đuối, đáng thương, nhất định sẽ không sao hết.