Cô Nàng Mạnh Mẽ
Chương 42 : Nảy sinh quan hệ…
Ngày đăng: 12:22 19/04/20
Không biết ngồi trước cửa được bao lâu, tôi bắt đầu buồn ngủ, đầu óc bắt đầu lơ mơ, hai mắt díp lại, gục xuống đầu gối.
Đột nhiên, phía ngoài có ánh đèn xe rọi tới, xe Tần Mạch chầm chậm
vòng vào. Đèn xe rọi thẳng vào chỗ tôi đang ngồi, ánh sáng làm tôi chói
mắt. Tôi nheo mắt, cố gắng thích ứng với ánh sáng, một hồi lâu sau anh
mới tắt máy, đèn xe cũng tối theo, Tần Mạch xuống xe, dáng vẻ mệt mỏi.
Tôi vẫn ngồi yên tại chỗ.
Anh bước tới, nhìn tôi rất lâu: “Tại sao không nghe điện thoại?”
“Đặt chết độ im lặng, nên không nghe thấy, lúc nhìn thấy định gọi lại cho anh thì máy hết pin.” Tôi thật thà, dưới ánh đèn yếu ớt ngoài sân,
tôi không nhìn rõ sắc mặt anh, ngập ngừng hỏi, “Anh… anh đi tìm em nãy
giờ hả?”
Anh ừ nhẹ một tiếng.
Tôi cảm giác được một cơn bão ngầm đang hình thành sau vẻ bình tĩnh
của anh. Tôi thầm suy tính làm sao diễn vở kịch ‘yếu đuối, đáng thương’
mà lại không bị mất mặt. Anh lẳng lặng mở cửa, bước vào trước bật đèn.
Đối diện với vẻ mặt lãnh đạm thế này, tôi thầm hoảng.
Anh thay giày xong mới quay ra hỏi tôi: “Còn chưa chịu vào? “
“Ách… Chân, chân tê quá!”
Tần Mạch thản nhiên chìa tay ra, tôi do dự túm lấy, mới phát hiện
lòng bàn tay anh đầy mồ hôi lạnh, lạnh đến buốt người. Anh lật tay, nắm
chặt cánh tay tôi rồi dùng sức kéo lên, mà cái chân phản chủ của tôi vì
ngồi lâu nên đứng không vũng, lảo đảo mấy cái rồi đâm thẳng đầu vào ngực anh, đẩy anh lui về sau nửa bước.
“Xin lỗi…” Tôi lập tức lùi lại, “Chân tê cứng rồi.”
Tôi lắc lắc tay định rút ra nhưng anh nắm rất chặt, chặt tới mức ngón tay trắng bệch, tôi bị nắm đau thấu trời.
“Tần Mạch?” Tôi ngẩng đầu nhìn lên nhưng chưa kịp nhìn rõ thì đã thấy một khuôn mặt sáp tới, đến khi đôi môi lạnh lẽo của anh chạm vào môi
tôi, tôi mới giật mình nhận ra anh đang hôn mình.
Tôi bất giác lùi lại, tay kia của anh liền giữ chặt gáy tôi làm tôi không thể động đậy.
Cho dù đầu lưỡi tôi vẫn thốt ra những lời nói tuyệt tình, nhưng tận
đáy lòng mình tôi biết rõ đến cuối cùng tôi vẫn sẽ ở bên Tần Mạch.
Nếu không phải hai người tình nguyện, sao ông trời lại an bài nhiều sự tình cờ đến vậy.
Đêm đó, tôi vừa thu dọn đồ đạc vừa suy nghĩ lan man, nhưng sáng hôm sau tôi vẫn tha túi xách, leo lên xe Tần Mạch.
“Vụ án của chị Lâm đã kết thúc rồi, em không có lý do để ở nhà anh
nữa. Tối nay em sẽ về nhà em, sau này không phải làm phiền anh nữa.” Tôi quăng túi ra ghế sau, tự động chui vào ngồi ghế phụ, vừa thắt dây an
toàn vừa nói.
Tần Mạch hình như cũng đoán trước được tôi sẽ nói những lời này, thái độ không hề thay đổi, vừa lái xe vừa nói: “Hôm nay không thể đi.”
“Vì sao?”
Anh chần chừ một chút, đổi lại cách nói: “Hôm nay đừng đi.” Ngữ điệu ôn hòa tới mức làm tôi nổi da gà.
Tôi buột miệng hỏi: “Tần Mạch, có phải anh lại đọc loại sách cấm trẻ em gì đó phải không?”
“Khụ.” Anh hắng giọng, mắt vẫn chăm chú nhìn đường, nói: “Ngày mai
là sinh nhật anh, em dự sinh nhật cùng anh…” Anh ngưng một chút, rồi sửa lại cách nói, “Anh muốn tổ chức sinh nhật cùng em.”
Tôi nghe muốn thổ huyết: “Tần Mạch, ‘hào hoa nho nhã’ không phải là phong cách của anh!”
“Bây giờ thì là rồi.” Xe chạy hồi lâu, bỗng dưng như nhớ ra điều gì, anh thòng thêm một câu, “Em không thích à?”
“Rất ghét…”
Tần Mạch xụ mặt. Tôi nhắn lần này thế nào cũng lại lụm được một quyển sách trong sọt rác nữa cho mà xem.
Đến công ty, đóng cửa xe xong, tôi nói với anh qua lớp kính xe: “Tối
nay cho anh thêm một cơ hội đến đón em, ngày mai em sẽ đại đức đại lượng cùng dự sinh nhật anh.”
Tần Mạch ngẩn ra, khóe miệng ngay lập tức nhếch lên.
Cái vẻ mặt kiêu ngạo của anh khiến tôi bất giác cười thầm trong bụng, tâm trạng phơi phới vào công ty.
Chỉ có điều tôi và anh hiện giờ đều không ngờ rằng, ngày mai lại xảy ra một chuyện như vậy…