Cô Nàng Mạnh Mẽ

Chương 43 : Ghen

Ngày đăng: 12:22 19/04/20


Tặng quà gì cho Tần Mạch đây? Suy đi nghĩ lại, tôi quyết định phải là một món quà made in Hà Tịch.



Tôi kết thúc công việc thật sớm, chạy đến tiệm bánh ngọt Phương Dĩnh

đang làm. Tôi biết Tần Mạch đau dạ dày, chắc đã nhiều năm rồi không ăn

bánh sinh nhật, mà tính người này lại thích ăn thịt nên tôi định làm một cái bánh kem không đường nhân chà bông. (Ẹc, bây giờ thì mình đã biết vì sao Tịch Tịch toàn ăn mì tôm rồi)



Tôi mơ màng tưởng tượng cảnh anh vui mừng tới mức tay chân luống

cuống, tất nhiên, nếu anh dám nói một chữ không thích, tôi sẽ ấn nguyên

cái bánh vào mặt ai đó liền.



Anh chủ quán đẹp trai đúng là người tốt, biết tôi muốn tự tay làm

bánh tặng sinh nhật tặng bạn, không những dành nguyên một góc sau quầy

cho tôi trổ tài mà lúc vãn khách còn chạy vào chỉ giáo vài câu.



Suốt thời gian làm bánh, tôi vô cùng vui vẻ, sau khi bánh được cho

vào lò nướng, anh chủ và Phương Dĩnh đều đứng trước lò không ngừng vỗ

tay cổ vũ tôi, tôi vênh vang chống nạnh cười sảng khoái: “Anh Lý, hay

sau này anh mướn tôi làm phụ bếp đi, bảo đảm bánh bán đắt như tôm tươi.”



Anh Lí đẹp trai cười ôn hòa: “Rất có năng khiếu, có thể đào tạo được, tay cô trộn bộn trông còn khỏe hơn cả máy trộn bê tông ấy, chắc chắn sẽ tiết kiệm được khối điện cho quán đấy.”



Phương Dĩnh che miệng cười trộm.



Tôi không để ý lời trêu ghẹo của bọn họ, dòm cái lò nướng lom lom,

soái ca Lý cười nói: “Tròng mắt sắp lọt ra ngoài rồi kìa, bánh không

chín nhanh như vậy đâu, ra ngoài ngồi chút đi.”



Khách trong tiệm cũng không đông lắm, tôi và Phương Dĩnh ngồi vào bàn cạnh cửa sổ tán gẫu, cô bé mang vẻ mặt tò mò hỏi: “Chị tốn công thế

này, nói em nghe đi, chắc đây không phải là bạn bè bình thường đúng

không?”



Tôi chỉ cười trừ.



Phương Dĩnh tặc lưỡi, cười nói: “Nhất định là vị tiên sinh có đôi mắt sắc sảo kia, em biết ngay…” cô bé đột ngột dừng lại, ánh mắt hướng ra

ngoài cửa sổ, tôi thấy lạ sao lại đang nói dở dang lại nhìn chăm chăm ra cửa sổ, liền theo hướng ánh mắt cô bé nhìn ra ngoài.



Nhìn rồi mới biết sao Phương Dĩnh lại ngẩn người ra như thế.



Một chiếc xe việt dã đang đậu bên đường trước trung tâm thương mại

đối diện tiệm bánh, vừa khéo đây là chiếc xe tôi rất quen thuộc, càng

khéo hơn nữa là hai người, một nam một nữ, đang bước xuống xe kia tôi

cũng quen luôn, Tần Mạch và Dịch Tình.



Bọn họ hình như đang nói chuyện gì đó, Tần Mạch đứng quay lưng lại,

tôi không thấy được vẻ mặt anh, nhưng của Dịch Tình thì ngược lại, thấy

rất rõ ràng, cô ta cười vô cùng rạng rỡ, rạng rỡ như ánh mặt trời, chói

sáng tới mức tôi thấy… tức mắt.



Dịch Tình níu nhẹ tay Tần Mạch, chân mày tôi trong bất giác nhướn lên, rồi hai mắt lập tức nheo lại.


Mạch không tin tôi sẽ hại anh, anh không hề nghĩ rằng tôi cố ý …



“Em cố tình đó.” Tôi nói.



Anh ngẩn người.



Tôi bước tới, giữ chặt cằm anh hậm hực tra hỏi: “Hôm nay cô ta hôn anh chỗ nào? Cắt miếng thịt đó xuống cho em.”



Tần Mạch lại nghệt ra, ánh mắt trầm xuống: “Hà Tịch, em ghen hả?”



“Hay là, em cũng kiếm một anh chàng để hôn một cái?”



Tôi tưởng anh sẽ tức giận, nhưng mà anh nhìn tôi chăm chăm, khóe miệng nhếch lên thành nụ cười: “Em đang ghen.”



“Đúng, em ghen, rồi sao, Tần tiên sinh anh thấy tự mãn rồi chứ?” Tôi

cười lạnh lùng, “Nhưng anh có biết em ghen chuyện gì không? Anh nói anh

thích em, dùng mọi biện pháp theo đuổi em, nhưng cuối cùng lại dây dưa

với cô này cô khác sau lưng em, ‘lửng lơ con cá vàng’ sao? Tần tiên

sinh, sức hấp dẫn của anh quả thật vô cùng lớn, Hà Tịch em không dám

trêu chọc”



Anh chau mày: “Hà Tịch, anh … với cô này cô khác khi nào chứ”



“Được, cứ cho là em nói quá lên, anh chỉ dây dưa với Dịch Tình thôi,

mập mờ không dứt!” Lông mày anh càng nhíu chặt nhưng không hề phản đối

lời tôi. Thấy sắt mặt anh ngày càng sầm lại, lòng tôi trống rỗng, im

lặng hồi lâu, tôi kìm nén sự run rẩy, gằn từng tiếng hỏi: “Tần Mạch… Anh và Dịch Tình có phải ‘đã từng’ không?”



Anh không trả lời.



Tôi nghĩ tôi đã hiểu ý anh, ngầm thừa nhận.



Tôi gật gù: “Hai người đã đến với nhau” Tôi cười, “Đã từng làm chuyện đó.”



Chân mày anh dính chặt với nhau, trầm giọng phủ nhận: “Không có.”



Tôi thấy hụt hẫng, đầu óc hỗn loạn, tùy tiện hỏi: “Khi nào?”



“Lúc ở Mĩ.”



Tôi nhìn anh, không kìm được mỉm cười mỉa mai: “Bên nhau bao lâu?”



Anh im lặng, cuối cùng đáp: “Nửa năm.”



“Rất lâu.” Tôi nói, “Còn lâu hơn tất cả thời gian của anh và em cộng lại.”



“Hà Tịch, em nghe anh nói, đó chỉ là…”



“Cô đơn lạnh lẽo?” Tôi gật đầu cười nói: “Em hiểu.”