Cô Nàng Mạnh Mẽ

Chương 44 : Anh không dơ bẩn

Ngày đăng: 12:22 19/04/20


“Không phải như em nghĩ đâu.” Anh định giữ tay tôi, nhưng tôi đã tránh qua một bên, né cánh tay anh.



“Tay đã chạm vào người khác thì đừng nắm tay em, miệng đã hôn người

khác thì đừng nói chuyện với em, ánh mắt đã từng nhìn bóng dáng người

khác thì cũng đừng nhìn em.” Tôi nói nhàn nhạt, “Điều đáng tiếc là em có thể không để ý mọi chuyện nhưng riêng chuyện này, em ngại dơ bẩn.”



Tay anh chựng lại, nhẹ giọng thở dài: “Anh và cô ấy hoàn toàn không có gì…”



Tôi cười nhạt: “Hai người bên nhau nửa năm mà chỉ đơn thuần nắm tay

nói chuyện tình cảm, loại chuyện cổ tích như vậy anh nghĩ em tin sao?”

Nói ra câu này, ruột gan tôi như muốn đảo lộn. Lúc này tôi mới nhớ đến

cảnh lúc Tần Mạch vừa về nước, vẻ mặt giật mình lúc vô tình gặp tôi của

Dịch Tình khi đến sân bay đón anh và biểu hiện lãnh đạm khi gật nhẹ đầu

chào tôi của Tần Mạch… chắc là e ngại sự có mặt của Dịch Tình.



Anh bình tĩnh nhìn tôi: “Đây là sự thật, em phải tin anh.”



“Tần tiên sinh.” Tôi cúi đầu nhìn chằm chằm mũi chân mình, “Tình cảm

là thứ mà em không đùa giỡn được, em không thể tiếp tục được nữa.”



Tôi xoay người định bỏ đi, quả nhiên anh cố sống cố chết giữ chặt tôi lại: “Anh chưa bao giờ đùa giỡn với em.” Anh nói rất nghiêm túc, ngón

tay bấu chặt tôi, giống như chỉ cần lơi tay một chút tôi sẽ như làn khói nhẹ bay đi mất.



“Vậy là anh đùa giỡn với vị tổng giám xinh đẹp kia sao?’ tôi cười

nhạo, “Tần tiên sinh, em nhớ lúc trước anh còn dẫn lời của bác Mao nói

rằng yêu mà không đặt mục tiêu hôn nhân lên đầu thì rặt một phường lưu

manh, mà anh là một quý ông, sẽ không làm trò lưu manh… ” Lúc trước nghe những lời này của anh, tuy ngoài mặt ra vẻ thờ ơ, nhưng trong lòng thấy vô cùng ngọt ngào, còn giờ đây nghe thật chói tai, từng chữ như cứa vào tim. Tôi cười hỏi, “Tần tiên sinh, phải chăng anh đang giở trò lưu manh với vị tổng giám xinh đẹp?”



Anh trầm mặc một lúc lâu mới nói: “Anh và cô ấy đã chia tay rồi.”



Đã chia tay, đã từng ở bên nhau, đã từng ở bên kẻ lấy hôn nhân làm mục tiêu hàng đầu…



Tần Mạch vẫn kiêu ngạo như vậy, kiêu ngạo đến mức ngay cả một câu nói dối cũng không chịu nói với tôi. Sự thật đã rõ ràng ngay trước mắt, thì ra lúc ở cùng Dịch Tình anh thực sự đã từng muốn kết hôn với cô ta.



Giờ đây, lời nói đó lại không khiến tôi muốn nghe bằng câu này: Đúng

vậy, là do anh thấy cô đơn lạnh lẽo, anh ở bên cô ta chỉ là muốn chơi

đùa thôi.



Một kỳ vọng thật hão huyền.



Tôi thừa nhận, viêc anh thật lòng với người con gái khác chính là đòn chí mạng với tôi.



Họng tôi tắc nghẹn, hơi thở lạnh lẽo, tay chân cứng ngắc, bất giác cả người run rẩy. Tôi thấy mình giống như một tên hề khi làm hỏng vở diễn, cảm khái nói: “Em vốn định phạt anh ăn hết cái bánh kem này rồi sẽ tha


“Hình như anh ta bị bệnh, có vẻ rất nặng.”



“Ừ, thì sao?”



“Hả… Không có gì, nói vậy thôi”



Tắt điện thoại, tôi nhìn đĩa măng cụt đang ăn dở, sự hào hứng đã bay đâu hết.



Mấy ngày tiếp theo, tôi lê la từ nơi có hai tảng đá dựa vào nhau có

tên là Thiên Nhai Hải Giác đến vịnh Á Long nổi tiếng, nằm ườn phơi nắng

ngắm nam thanh nữ tú qua lại, leo núi Năm Ngón, xem phong tục tập quán

của người dân tộc thiểu số, cuối cùng khi đến Khu văn hóa Nam Sơn (*),

đứng trước bức tượng Nam Hải Quan Âm cao 108m thì tôi đã thực sự muốn

quay về rồi.



(*) Khu văn hóa Nam Sơn:



Chuyến đi này hoàn toàn là ngẫu hứng nên lúc về hành lý tương đối gọn nhẹ. Tôi gom những đặc sản mua trong mấy ngày ở đây cho vào túi rồi

xuống lễ tân trả phòng. Không ngờ ở nơi này lại gặp phải người không

muốn gặp.



“Cô Hà.”



Tôi quay đầu lại, thoáng chốc cả người cứng đờ. Dịch Tình buông tay

người đàn ông nước ngoài bên cạnh, bước phăm phăm về phía tôi.



Tôi chớp mắt, nhìn Dịch Tình hồi lâu rồi ánh mắt chuyển đến người đàn ông nước ngoài phía sau nhìn cũng lâu không kém, Dịch Tình cười chào

tôi: “Chào cô, đã lâu không gặp, tôi là Dịch Tình, đây là vị hôn phu

của tôi. Cô có nhớ tôi không?”



Mới thấy cô mấy hôm trước đó thôi…



Tôi cười lịch sự: “Chào cô, dĩ nhiên là nhớ chứ.”



“Tôi vẫn nhớ như in màn chia tay ở sân bay hai năm trước, sau đó ở

Mỹ, Eric cũng thường xuyên nhắc đến cô, không ngờ lại gặp được cô ở

đây.”



Tôi cười cứng ngắc: “Tôi cũng bất ngờ.”



Cô ta nhìn nhìn sắc mặt tôi rồi nói: “Cô Hà à, chúng ta có thể nói chuyện không?”