Cô Nàng Mạnh Mẽ
Chương 45 : Nước và cà phê
Ngày đăng: 12:22 19/04/20
Thật ra tôi cũng không muốn nói chuyện với cô ta lắm.
Trong đoạn tình cảm này của Tần Mạch, tôi hay cô ta đều không tính là kẻ thứ ba. Chúng tôi chỉ là cùng gắn bó với một người đàn ông, nhưng ở
những thời điểm khác nhau và có cùng thứ tình yêu gắn bó như nhau ở
những thời điểm khác nhau mà thôi.
Nhưng cô ta đã mở miệng nói như vậy, tôi chắc chắn không thể nói hai chữ “không đi” được.
Vì thế, lúc này đây tôi ngồi với cô ta trong nhà hàng khách sạn, bên
cạnh là một đống đồ đặc sản. Cô ta gọi cà phê còn tôi kêu ly nước lọc.
“Hà tiểu thư.” Cô ta cười nói, “Cô có biết tại sao tôi có ấn tượng sâu sắc với cô không?”
Tôi thấy câu hỏi này của cô ta hơi có vấn đề, tôi căn bản là không hề biết cô ta có ấn tượng sâu sắc với tôi thì làm gì đi để ý tại sao chứ,
nhưng tôi vẫn mỉm cười lịch sự nhìn cô ta: “Lúc tôi cho Tần Mạch một đấm tại sân bay hai năm trước phải không?”
Cô ta nhấp một ngụm cà phê, lắc đầu nói: “Đó chỉ là sự bắt đầu thôi.
Sau đó khi qua Mỹ, tôi không ít lần nhìn thấy Eric cầm ảnh cô mỉm cười. Chắc cô không biết, anh ấy đã lén chụp một tấm ảnh lúc cô đang ngủ…”
Dịch Tình ngưng lại, nụ cười tươi tắn nhưng trong mắt tôi nụ cười đó vô
cùng xấu xa “Rất đáng yêu.”
Nghe vậy, tôi ngẩn ra mất một lúc lâu mới bình thường lại, trong lòng thầm mắng Tần Mạch ba trợn biến thái cả chục lần.
Tôi vẫn duy trì nụ cười: “Trò vô vị.”
“Chứ sao, một người cầm điện thoại hoài niệm quá khứ, quả thực rất vô vị.” Lời nói của cô ta rất nhẹ nhàng nhưng tôi lại thấy vô cùng chói
tai. Đối với chuyện trước đây của tôi và Tần Mạch, tôi có thể mắng, có
thể ghét, có thể mỉa mai, nhưng tuyệt đối không cho phép ai có quyền
được nói những lời không hay về chuyện đó. Khoé môi nhấc lên định phản
pháo thì cô ta đã nói tiếp: “Nhưng hoài niệm thì có tác dụng gì chứ? Tôi còn nhớ, lúc đó hai người mới chia tay chưa được bao lâu thì phải, tinh thần Eric rất suy sụp, đúng lúc công ty lại bị bốn phía chèn ép, có
nguy cơ phá sản…… Nếu phá sản, Tần thị chắc chắn sẽ nợ ngập đầu, thậm
chí Eric còn có thể bị đi tù. Anh ấy căn bản là không thể về nước được.”
Tôi giật mình, chưa bao giờ tôi nghĩ rằng việc ra nước ngoài của Tần
Mạch lúc đó lại gian nan đến vậy. Tôi ngỡ rằng ra nước ngoài anh sẽ sống rất tốt, tôi còn nghĩ cho dù không có công ty thì cuộc sống của anh sẽ
vẫn đầy đủ, đàng hoàng, không ngờ lại có thể trầm trọng đến mức vào tù…
Cho nên mỗi lần gọi điện cho tôi giọng anh luôn khàn khàn mệt mỏi,
cho nên không thể nào có ngày trở về chắc chắn, cho nên… mới dứt khoát
chia tay với tôi sao.
“Lúc đó, ngay cả tôi cũng định rời bỏ Tần thị.” Dịch Tình nói, “Tuy
quan hệ giữa tôi và Eric rất tốt, nhưng thời này làm gì còn có chuyện
cùng vinh cùng nhục chứ.”
Tôi im lặng siết chặt cốc nước trong tay, nghĩ đến cảnh Tần Mạch một
mình đơn độc chống chọi, trong lòng vô cùng khó chịu. Anh là người kiêu
ngạo, một công tử từ nhỏ đã luôn có người vây quanh nâng đỡ, thì nỗi khổ và sự hụt hẫng trong lòng anh không phải ai cũng hiểu được.
“Cuối cùng, trời không phụ lòng người, ở Mỹ Eric cuối cùng cũng tìm
Đợi hồi lâu mà không nghe tiếng bước chân rời đi, Tần Mạch nhíu mày, mở mắt ra, ngẩn người
Tôi kéo ghế ngồi kế bên giường bệnh, ngước mắt nhìn vẻ mặt ngây ra của anh: “Được rồi, để em đi ra.”
“Hà Tịch! Em dám!”
Vẫn giọng nói uy hiếp bá đạo, nhưng lại ẩn chứa sự hoảng loạn tôi chưa từng thấy.
Tôi ngồi trên ghế thản nhiên nhìn anh, anh cũng nhìn tôi chăm chú,
rồi biết tôi chỉ nói dọa, anh mới dần bình tĩnh lại, chật vật muốn ngồi
dậy, môi mấp máy mấy lần như muốn nói mà không biết nói gì, sau cùng
thấy biểu hiện không vui không giận của tôi đành nuốt lại những lời
muốn nói.
“Mấy hôm nay em đi Tam Á.” Tôi nói, “Em gặp Dịch Tình, và cả vị hôn phu của cô ấy nữa.”
Anh nhìn tôi đánh giá một hồi mới từ từ lên tiếng: “Em… đã biết?”
“Ừm, em đã biết, nếu đó là những lời anh muốn giải thích.” Ánh mắt
tôi dừng lại ở mu bàn tay đang truyền dịch của anh. “Thứ bảy tuần sau,
em sẽ đi xem mắt tiếp. Lần này mẹ đã tìm cho em một anh chàng rất khá,
em nghĩ, nếu được thì cứ đồng ý cho rồi.”
Bàn tay kia từ từ nắm chặt lại, kim tiêm trên mu bàn tay chắc đâm đau lắm.
Ánh mắt Tần Mạch vốn đang đầy kỳ vọng của anh thoáng chốc chuyển thành ảm đạm.
Bỗng dưng thấy thật sảng khoái, tôi cười tươi rói: “Cám ơn anh lặn
lội từ nước Mỹ xa xôi trở về chúc phúc cho em, nhân tiện cám ơn anh hai
năm trước đã buông tay, Tần Mạch, anh làm rất tốt.”
“Hà Tịch.” Anh trầm giọng gọi tên tôi, “Đừng nói mấy lời giận dỗi với anh nữa.”
“Sao anh biết em giận dỗi.” Tôi tâm trạng vô cùng vui vẻ, “Hai năm
trước, chẳng phải anh đã quyết định buông tay rồi sao, chẳng phải anh đã định kết hôn chung sốn với Dịch Tình hay với bất kỳ cô gái nào cũng
được sao, dĩ nhiên em cũng phải kiếm một anh chàng tốt tốt để lấy chứ.
Đằng nào lúc trước anh cũng đã sắp xếp ổn thỏa hướng đi cho mỗi chúng ta rồi, vậy chúng ta cứ theo hướng đó mà đi thôi. Tần Mạch, với điều kiện
hiện giờ của anh, không có Dịch Tình cũng sẽ có rất nhiều cô gái ‘tiền
hô hậu ủng’ nhào tới thôi. Mà em cũng có thể tìm được người đàn ông
thuộc về mình, chẳng phải rất tốt sao?”
Sắc mặt Tần Mạch tái xanh, ngực thở phập phồng, hỏa bốc tận đầu,
nhưng lại không tìm ra lời nào để phản bác tôi, chắc nhịn tới nội thương luôn rồi.
Tôi bày vẻ hiểu chuyện, vỗ vỗ tay anh: “Cứ an tâm dưỡng bệnh, khi nào đám cưới, em sẽ gửi thiệp cho anh.”
Nói xong liền đứng dậy đi ra cửa.