Cô Nàng Mạnh Mẽ

Chương 46 : Xin lỗi em

Ngày đăng: 12:22 19/04/20


Chương này rất ngọt ngào, Tần Mạch rất cute…cute không chịu nổi!!!



Thứ bảy xem mắt, trời quang mây tạnh, thời tiết ấm áp.



Tôi chuẩn bị từ rất sớm, rửa mặt chải đầu rồi trang điểm vô cùng kỹ

càng, mặc bộ váy và đi đôi giày cao gót mà tôi đã cất công chuẩn bị

riêng cho lần xem mắt này. Đứng trước gương xoay ngang xoay dọc cả buổi

mới yên tâm ra khỏi nhà.



Lần xem mắt này, mẹ già nhờ hẳn cô ba của tôi đến giám sát, chỉ cần tôi loạng quạng không nghiêm túc, về nhà ‘chém không tha’.



Tôi đảo mắt xem hồ sơ và ảnh của anh chàng xem mặt cùng tôi, cũng

không tồi, chỉ tiếc là lần này anh ta gặp phải tôi, cầm chắc ‘xôi hỏng

bỏng không’ rồi.



Nơi gặp gỡ là do tôi chọn nhưng lúc tôi đến thì có vẻ anh ta đã ngồi

được một lúc rồi. Người giới thiệu và cô ba tôi đang định trách tôi lề

mề nhưng nhìn thấy bộ dạng ăn mặc trang điểm cầu kỳ của tôi liền cười

rạng rỡ, lại còn giúp tôi thanh minh: “Cậu coi, Tịch Tịch nhà chúng tôi

muốn gây ấn tượng tốt với cậu đấy.”



Tôi chỉ cười mà không nói gì.



Người đàn ông kia họ Lý, mặc áo vest tề chỉnh, tóc tai gọn gàng sạch

sẽ, anh ta lịch sự đứng dậy chào tôi, xem ra có vẻ rất vừa lòng với việc tôi đã dành nhiều thời gian để chuẩn bị cho buổi xem mặt. Cô ba nói anh ta xuất thân từ gia đình nho gia, là người hiểu lễ nghĩa lại thư sinh

nho nhã.



Ấn tượng của tôi về anh ta rất tốt, nếu không có Tần Mạch, không

chừng tôi sẽ chấp nhận người này, cùng anh ta sống nốt nửa đời còn lại …



Nhưng cái giả thiết ‘không có Tần Mạch’ quả thật là điều không tưởng



Buổi gặp gỡ đã đi được bốn phần năm thời gian, bà mai và cô tôi bắt

đầu rút lui có trật tự, trước khi ra cửa, cô tôi còn kịp làm động tác

cắt cổ cho tôi thấy. Dĩ nhiên tôi hiểu rõ ẩn ý này, nếu lần này mà không thành công thì cứ chờ cho mẹ già cho lên thớt…



Tôi thở dài bất đắc dĩ, lại bị anh chàng họ Lý kia nhìn thấy, anh ta

liền cười khổ: “Xem ra Hà tiểu thư cũng bị áp lực gia đình không nhỏ.”



“Tôi phát hiện ra rằng con gái lớn rồi sẽ không còn là con ruột nữa,

mẹ tôi chỉ hận không thể treo tấm bảng trước ngực tôi rồi đẩy ra chợ

bán. Không biết mẹ tôi ghét tôi đến mức nào nữa…”



Anh ta lại bị tôi làm cho phì cười: “Hà tiểu thư thật vui tính, nhưng tôi lại nghĩ chính vì bác gái lo lắng cho cô quá nên mới gấp gáp tìm

bạn đời cho cô thôi. Người nhà tôi cũng vậy đấy.”



“Áp lực lớn thật đấy chứ, dân số trên thế giới thì cứ tăng ầm ầm, dễ gì tìm được nửa kia của mình.”



“Lúc trước tôi cũng nghĩ như vậy, nhưng giờ thì lại tôi bắt đầu tin

vào cái gọi là duyên số. Hà tiểu thư không thấy vậy sao?” ánh mắt anh ta thâm trầm nhìn tôi, còn tôi thì vẫn tiếp tục ngồi khoe điệu cười vô

cùng trong sáng thuần khiết.



Lý tiên sinh không hổ là người xuất thân từ nho gia, câu nào câu nấy

khiến người ta rùng cả mình. Thấy tôi cười quá dịu dàng, anh ta tấn tới: “Hay chúng ta đổi cách xưng hô nhé, tiên sinh với tiểu thư nghe khách

khí quá, tôi gọi em là Tịch Tịch nhé?”



Tôi đang định nói khách khí một chút cũng tốt, thì thấy bên cạnh một hình bóng xẹt tới.


Cô bé phục vụ nhìn tôi kỳ lạ, nghĩ nghĩ một hồi mới bưng lên món mới. Món tiếp theo là canh sườn, tôi lại nói: “Có người thì quay về rồi, đến cả một lý do đơn giản nhất cũng không có, nhưng câu nào câu nấy lại đòi tái hợp. Giống như tô canh này, húp một miếng thì tưởng không có gì

thay đổi, nhưng ai biết bên trong có thiếu thứ gì không nữa.”



Cô bé phục vụ lo lắng hỏi: “Chị ơi, vậy chị có ý kiến gì với món ăn của quán em ạ?”



“Không có ý kiến gì cả.” Tôi cười, “Món salad ở đây rất ngon, giống

như phụ nữ vậy, khi người ta thích thì đem ra trêu đùa, còn khi đã lãng

quên thì không biết bị vứt đến xó xỉnh nào.”



Cô bé cười gượng gạo, bưng hết đồ ăn lên cho tôi xong thì chạy mất hút.



Tôi ăn hết bữa ăn với tâm trạng đầy hứng khởi, xong xuôi thẳng tiến

về nhà. Tần Mạch vẫn ngoan ngoãn tay xách nách mang đi đằng sau, có điều anh giữ khoảng cách xa hơn lúc trước. Tôi cũng chẳng buồn quan tâm đến

suy nghĩ của anh, chỉ tập trung suy nghĩ lát nữa có nên nhịn đau đi dạo

một vòng nữa không, thái độ hòa khí đầy nhẫn nhịn này của Tần Mạch dễ gì có được lần thứ hai.



Nhưng lại nghĩ, anh mới xuất viện không lâu, chắc chịu không nổi trò o ép này của tôi, nên đành mềm lòng ‘dọn đường hồi phủ’.



Đến dưới nhà, tôi quay đầu nhìn anh, trên tay túi lớn túi nhỏ cũng

đang chăm chú nhìn tôi, dưới ánh đèn đường sắc mặt anh không rõ nét,

không biết đang nghĩ gì. Tôi làm bộ hỏi: “Mấy thứ này anh muốn mang về

hay tặng cho em?”



Im lặng một lúc, anh nói: “Để anh mang lên cho em.”



Tôi tự nhiên thở ra nhẹ nhõm.



Nhét chìa khóa mở cửa xong, tôi xoay người lấy mấy thứ trên tay Tần Mạch, định đóng cửa không cho anh vào nhà.



Anh chặn cửa lại, tôi nhìn anh thấy lạ, anh chần chừ hồi lâu mới khó khăn phun ra ba chữ: “Anh xin lỗi”



Tôi ngưng thở, trái tim đang đập từ từ bất giác muốn tăng tốc.



Anh thở dài một hơi, gượng gạo xin lỗi: “Làm em buồn… là lỗi của anh. Anh xin lỗi.”



Tôi nhìn xuống ly trà đã nguội lạnh mà anh ôm như báu vật trong tay,

ép bản thân bình tĩnh, không để lộ sự vui mừng quá sớm: “Vậy thì sao?

Không phải chúng ta đã chia tay rồi sao?”



“Anh hối hận rồi.” Anh thừa nhận, “Anh hối hận rồi, vô cùng hối hận…”



Tôi hít sâu một hơi, đặt mấy cái túi lên bậu cửa. Tần Mạch chăm chú

dõi theo sắc mặt của tôi, đột nhiên nói rất nghiêm túc: “Không được đánh vào mặt.”



Trông bộ dáng ‘thấy chết không sờn’ của anh, khóe miệng nhịn không được vén một nụ cười vô cùng sáng lạn.



Tần Mạch nhất thời ngây người.



Tôi với tay ôm cổ anh, ép chặt môi vào môi anh. Tần Mạch bị dọa sững

sờ, miệng anh vô thức hé ra, đầu lưỡi của tôi dễ dàng xâm nhập vào lãnh

địa của anh, cắn nhẹ khiêu khích, khi anh có thể phản ứng được thì tôi

thối lui một cách rất có lý trí, chỉ hôn nhẹ vào khóe môi anh, cọ cọ vài cái rồi nói: “Anh nói sớm một chút có phải tốt biết bao, rõ ràng chỉ

cần anh nói một lời xin lỗi là em sẽ tha thứ cho anh ngay. Anh là đồ to

đầu (*) kiêu ngạo sĩ diện hão.”



(*) Nguyên văn: “đại cẩu”. Mình không thích kêu Mạch Mạch là chó nên đổi một tí nhé!