Cô Nàng Mạnh Mẽ

Chương 47 : Mình yêu nhau đi

Ngày đăng: 12:22 19/04/20


Anh choáng váng trong chốc lát, anh mắt sáng bừng nhìn tôi một hồi rồi lặp lại: “Hà Tịch, anh xin lỗi.”



Tô gật đầu: “ừm.”



“Anh xin lỗi.”



“Em nghe rồi.”



“Em tha thứ cho anh một lần nữa đi.”



Tôi kỳ lạ: “Hồi nãy em nói em tha thứ cho anh rồi mà.”



“Không phải như thế này.” Anh nói, “Em còn kèm thêm hành động gì nữa kìa.”



Đôi môi ấm áp của anh dán vào môi tôi, lần này do anh chủ động, một

tay anh ôm eo tôi thật chặt, khí thế tấn công mười phần dũng mãnh.



Hôn đến khi cả hai bắt đầu hơi hơi mang theo màu sắc tình dục thì Tần Mạch hơi tách ra khỏi vòng ôm siết chặt nãy giờ, nghiêng đầu sang bên

tai tôi giọng khàn khàn nói:: “Sau này ngày nào anh cũng nói xin lỗi với em được không?”



Tôi nghe ra ý tứ xấu xa bên trong, mặt ửng lên nói: “Nói hay không là chuyện của anh còn tha thứ hay không là quyền của em.”



Anh nghiêm túc nói: “Hà Tịch, anh nghĩ chúng ta cần thảo luận thật sâu để thấu đáo vấn đề này mới được.”



Vào nhà, đóng cửa, tiếp theo đó là một màn xuân sắc kiều diễm. Hai

đứa chúng tôi quả thật đã hoàn toàn xâm nhập thảo luận một phen, thâm

nhập rất sâu…



Tối hôm đó, đại cẩu vừa kiêu ngạo vừa hay mắc cỡ vừa chiếm được sự

tha thứ thì bản tính chó sói bắt đầu rục rịch trở lại, bộ dáng thành

thật, uất ức ban ngày mất sạch ôm chặt tôi ăn thật sạch sẽ, thật gấp

gáp….. ngay trên ghế sô pha nhà tôi.



Đến khi tôi mờ mịt chìm vào giấc ngủ thì giọng nói khàn khàn, nhiễm

mùi tình dục khe khẽ gọi tôi trong lúc hai thân thể va chạm vẫn quanh

quẩn bên tai, làm người ta mê muội.



“Hà Tịch, Hà Tịch…”



Giống như là vĩnh viễn không ngừng được.



Sáng sớm, tôi mở mắt ra, ánh nắng ban mai xuyên qua kẻ hở của rèm cửa sổ chiếu vào thật ấm áp. Người bên cạnh vẫn còn đang say ngủ, hơi thở

đều đều, trên mặt đã không còn tìm thấy nét kiêu ngạo, lạnh lùng của

ngày xưa, ngược lại có thêm mấy phần bình đạm.
“Hà tiểu thư, anh nhớ em lắm.” Tần Mạch nói, “Tương tư khó dứt mà.”



Mấy ngày nay, anh luôn nói anh có lỗi với tôi, thừa nhận hối hận, móc gan móc ruột nói hết những gì trong lòng với tôi. Một người đàn ông như Tần Mạch vì tình cảm có thể nguyện ý buông sự phòng bị và kiêu ngạo

của mình thì tôi không nghĩ ra lý do có thể từ chối bất cứ yêu cầu gì

của anh hết.



“Nếu em có việc, vậy chuyển về nhà anh đi.” Tần Mạch nói, “Hà Tịch, ít ra mỗi ngày anh cũng có thể nhìn thấy em.”



Tôi trầm mặc hồi lâu mới buông tiếng thở dài: “Tần Mạch, anh thật

đáng xấu hổ, biết rõ là em không chống lại được chiến thuật dịu dàng này mà…anh lại sử dụng chiêu gì trong mấy cuốn sách cấm trẻ con vậy hả?”



Bên kia cũng im lặng, ai đó ho khan vài tiếng, sau đó thanh sắc Tần

Mạch thanh sắc khôi phục lại vẻ đạm mạc trời sinh như thường lệ: “Nghe

rõ ràng như vậy hả? Sao mà lần nào em cũng bắt bài anh được vậy.”



“Anh học y chang sách mà!”



“Được rồi.” anh tỏ thái độ không sao cả, “Tối nay anh đón em”



Tôi âm thầm cân nhắc một chút, hỏi: “Anh định cầu hôn với em phải

không? Nếu vậy em muốn hoa hồng, nhẫn kim cương và bữa tối dưới ánh

nến.”



Tần Mạch lập tức phỉ nhổ nói: “Hà Tịch, em thật ham mê vật chất quá!”



“Không đồng ý? Vậy em đây đi tìm người khác.”



“Hà tiểu thư, lần trước tặng em nhưng em không chịu mà” Tần Mạch có chút ủy khuất thầm oán nói, “Còn quăng mất tiêu luôn.”



Tôi giật mình, “Sau này…anh vẫn chưa tìm lại được?”



“Ừ.”



Tôi nôn nóng: “Anh có cẩn thận tìm kỹ chưa? Xem có lọt vào trong góc kẹt nào không?”



Tần Mạch cúi đầu cười: ” Lúc này mới biết sốt ruột hả? Sao lúc gạt

tay anh lại không chút do dự nào hết vậy? Bất quá cũng chỉ là chiếc

nhẫn, mua chiếc khác là được…”



Tôi hận không thể chặt rụng tay mình xuống, nhẫn kim cương, trời ơi

là nhẫn kim cương đó! Lần đầu tiên trong đời có người tặng nhẫn kim

cương cho tôi a! Tôi cương quyết: “Đêm nay nhịn cơm. Anh đón em, tụi

mình về tìm nhẫn.”