Cô Nàng Mạnh Mẽ

Chương 48 : Trả thù?

Ngày đăng: 12:22 19/04/20


Tối hôm đó, tôi và Tần Mạch lung tung toàn bộ căn hộ. Lúc đầu tôi còn tưởng anh gạt mình nhưng sự thật phũ phàng là tìm không thấy. Tôi hối

hận, vô cùng hối hận, mặt ỉu xìu, xụi lơ ngồi trên sô pha nhìn chăm chăm vào tay phải của mình, hận không thể chém cho nó một dao cho bõ tức.



So với tôi thì Tần Mạch thản nhiên hơn, anh bình tĩnh ngồi xem tin

tức vừa nói, không tìm thấy thì thôi, mua lại cái mới là được chứ gì.



Nhớ lại lúc tôi hất tay Tần Mạch, biểu tình anh rất khó coi, chắc

chắn trong lòng khó chịu hơn tôi lúc này rất nhiều, tôi hơi đau lòng,

chủ động cọ cọ hai chân anh rồi vòng tay ôm cổ anh thở dài: “Anh nói coi lúc đó em kích động như vậy làm cái gì chứ.”



Miệng nói nhưng lòng lại nghĩ nếu trở mặt với Tần Mạch thì cũng thôi

đi, ngàn lần vạn lần cũng không được quay lưng với tiền a, là kim

cương, rõ ràng là kim cương nha! Lấy rồi bán cũng được khối tiền…



Tần Mạch nào biết ý tưởng đen thui trong lòng tôi, thấy tôi lần đầu

tiên chủ động bày tỏ yêu thương anh rất kinh ngạc, hóa đá khoảng hai, ba phút mới hồi phục, vòng tay ôm eo tôi hưởng thụ tôi ngồi trong lòng thỏ thẻ, ve vuốt.



Sau khi cảm thấy thỏa mãn, Tần Mạch có chút ảo não oán giận nói: “Nếu biết sớm em làm mất nhẫn kim cương mà trở nên ngoan như vậy thì anh đã mua thêm mấy cái rồi.”



Mặc dù khi đó tôi hung hăng mắng anh la đồ phá gia chi tử nhưng trong lòng lại cảm thấy vô cùng ngọt ngào. Cuối cùng, chiếc nhẫn kim cương đó vẫn không thấy tăm tích.



Thứ Năm, Phương Dĩnh đến tìm tôi còn đi cùng với một bạn học nam, hình như là cùng lớp, nhìn rất đẹp trai, sáng sủa.



“Chị ” Cô bé hơi ngượng ngùng nói, “Đây là lớp trưởng của em, Cử Giai Hoa, bạn ấy cũng đang tìm chỗ thực tập….”



Tôi hiểu ý cô bé, nghĩ lại ngày đó Tạ Bất Đình nói công ty đang

thiếu người, tôi nhận thêm một thực tập sinh cũng không thành vấn đề

nhưng không thể quá dễ dàng cho cậu ta vào làm được nên nói: “Ừm, làm

thử hai ngày xem thử.”



Phương Dĩnh nhoẻn miệng cười: “Cám ơn chị! Lớp trưởng chúng em giỏi lắm đó, trong trường đoạt nhiều giải thưởng lắm.”



Tôi chỉ cười không bình luận thêm, thật ra các công ty cũng không

thật sự coi trọng mấy giải thưởng của nhà trường lắm. Dù sao giải thưởng chỉ chứng minh những gì sinh viên đó đã làm còn các công ty chỉ muốn

biết tương lai họ có thể làm gì thôi.



Nam sinh cũng cười vui vẻ: “Cám ơn chị Hà, em nhất định sẽ cố gắng làm thật tốt.”



Lúc đó tôi chỉ nghĩ đơn giản là mình nhận một thực tập sinh nhưng nếu tôi biết chuyện sẽ xảy ra sau này thì hôm đó dù có nói gì tôi cũng

không nhận cậu ấy vào công ty.


Sau khi trang trí phòng ốc xong, tôi bỗng nảy ra ý tưởng phải lôi Tần Mạch đến xem, tôi muốn thấy anh kinh ngạc và tán thưởng, chuyện này so

với tăng gấp năm mươi lần tiền thưởng còn làm tôi vui hơn. Trong đầu tôi lặp đi, lặp lại hai câu nói: Tôi có chồng, tôi có nhà riêng.



Tần Mạch kéo dài thời gian đi xem nhà đến tận chủ nhật. Khi anh đến

chỉ có tôi và Cử Giai Hoa ở đó, nghe thấy kèn xe hơi bên ngoài, tôi vọt

ra kéo Tần Mạch vào nhà, đi dạo một vòng rồi dõng dạc ra lệnh: “Nói

thích đi.”



“Ừm, cũng không tệ lắm.”



Tôi nhíu mi: “Nói thích!”



Tần Mạch bật cười: “Được rồi, thích.”



Lúc này tôi mới thỏa mãn ôm lấy cánh tay anh, kéo đi một vòng chỉ trỏ chỗ này tôi muốn đặt cái gì, chỗ kia tôi muốn để thứ nọ. Mặc kệ tôi nói gì, anh chỉ trả cho tôi một chữ “Được”, tôi đang định mở miệng mắng anh không có chủ kiến thì chợt nghĩ nếu anh có cùng ý kiến thì tôi tiếp thu mà nếu ý anh khác ý tôi thì cũng bỏ qua vậy thì hỏi anh cũng như không, đơn giản tôi hoàn toàn tự làm chủ trong chuyện này.



Hai đứa tôi vừa đi vừa nói luyên thuyên đã lên dến lầu hai, Cử Giai

Hoa cầm thước đo từ trong phòng ngủ đi ra, cậu ta nhìn tôi cười cười:

“Ông xã chị Hà…” nhưng khi nhìn thấy Tần Mạch bỗng dưng cậu ta im bặt.



Tôi kỳ quái nhìn Cử Giai Hoa đang cứng đờ rồi lại quay đầu nhìn biểu

tình lãnh đạm của Tần Mạch, sau đó kéo Tần Mạch ra phía sau người để che chắn, đề phòng nhìn Cử Giai Hoa nói: ” Cậu đừng có nói cậu có tình cảm

không đúng với bạn trai tôi nghen!”



Lời này vừa nói ra, Tần Mạch hơi đơ đơ, Cử Giai Hoa cũng ráng nhếch môi, cười khổ nói: ” Chị Hà…em còn có việc, em về trước.”



Nói xong, cũng không chờ tôi gật đầu đồng ý đã cắm đầu chạy ra ngoài.



Tôi quay lại nhìn Tần Mạch: “Chẳng lẽ lúc trước anh đã làm chuyện không nên làm với cậu ta?”



Tần Mạch câu môi cười nhẹ: “Có lẽ là vậy.”



Tôi nheo mắt lại, nguy hiểm nhìn Tần Mạch. Anh mặc kệ ánh mắt tôi di

chuyển từ trên xuống dưới rồi từ dưới lên trên người anh, không đùa

nữa, nghiêm túc nói: “Hà Tịch, em đừng làm với cậu ta nữa.”



Tôi biến sắc: “Thật ra anh đã làm gì người ta?”



Tần Mạch chán nản liếc tôi một cái rồi nói: “Cha của cậu ta chính là Chu cục trưởng bị xét xử mấy ngày trước đó.”