Cô Nàng Mạnh Mẽ

Chương 49 : Thần tích

Ngày đăng: 12:22 19/04/20


Tôi không nghĩ lại có quan hệ oái ăm như thế này.



Tuy Tần Mạch nói chỉ giúp viện kiểm sát thu thập một ít chứng cớ,

nhưng cứ nhìn ánh mắt của Cử Giai Hoa với Tần Mạch thì đủ hiểu người có

công lớn nhất trong việc tống Chu cục trưởng vào tù chính là vị Tần Mạch nhà tôi rồi.



Sau khi biết chuyện này, tôi luôn tìm cớ sa thải Cử Giai Hoa, không

phải tôi sợ cậu ta làm ra chuyện gì dại dột nhưng nếu cứ để Cử Giai Hoa

tiếp tục toàn tâm toàn lực trang trí nhà ở của chúng tôi thì quá sức tàn nhẫn với cậu ấy.



Nhưng từ ngày đó, thái độ làm việc của Cử Giai Hoa phải nói là hết

chỗ chê. Cậu ấy cố gắng đoán ý của tôi, làm việc cẩn thận, tỉ mỉ gấp

bội. Ngẫm lại cha thì vào tù vì tham nhũng, bản thân cậu ấy chỉ là một

sinh viên tay trắng, ngoài việc cố gắng giữ công việc này thì cậu ấy

không còn sinh kế gì nữa.



Mỗi lần muốn đề nghị Cử Giai Hoa đổi công ty, nhưng nhìn thấy thanh

ảnh nặng nề của cậu ấy tôi mềm lòng không nỡ nói. Suy cho cùng, cậu ấy

cũng chỉ là sinh viên mới ra trường, tôi đành lòng nào đi bức ép cậu ấy. Nếu cậu ta muốn làm công việc này thì cứ để cậu ấy làm cũng được.



Tôi nói quyết định này cho Tần Mạch nghe, anh chỉ thản nhiên nói: ” Chuyện Hà Tịch quyết định có ai mà thay đổi được.”



Lúc này anh đang ngồi gõ máy tính tại bàn làm việc, nói mà không buồn nhìn tôi một cái. Tôi ngồi xổm trên sô pha, ôm nệm ngẫm nghĩ: “Hình như là không, ừ nhưng mà có đó.”



“Ủa, vậy đó là kỳ tích rồi.” Anh vừa gõ phím lách cách vừa ngần ngừ nói: “Cò lẽ là thần tích thì đúng hơn.”



Tôi gật đầu tán thành: “Đúng vậy, thật sự là thần tích. Tần tiên sinh, khó cho anh rồi.”



Âm thanh đánh bàn phím hơi hỗn loạn, cuối cùng anh cũng để mắt đến tôi: ” Ý của Hà tiểu thư là gì?”



” Ý trên mặt chữ.” Không nghe được câu trả lời vừa ý, Tần Mạch không

hờn giận nheo mắt nhìn, tôi che miệng lén cười đã đời mới nghiêm mặt

nói, “Được rồi, anh đã khát khao nghe đến vậy thì để em miễn cưỡng nói

cho anh thỏa mãn, Tần Mạch, đời này của Hà Tịch chỉ duy nhất một lần

thay đổi quyết định của mình, đó là vì anh.”



Khóe môi Tần Mạch hơi nhếch lên, thần thái hí hửng như con nít trộm được kẹo lại lộ ra.



Tôi lắc đầu thở dài, người mà vui mừng hiện rõ lên nét mặt như con

nít thế này thì làm sao lăn lộn trong chốn thương trường đến tận lúc này được chứ…



“Em nói thật, lúc biết anh yêu đương với Dịch Tình ở Mỹ thì em đã hạ
chỉ biết rúc sâu vào vào sừng trâu của mình, ai nói gì cũng cóc thèm

nghe…



Tôi thong thả đứng dậy, cố gắng không kích thích cậu ta nhưng nào ngờ tôi vừa bước lên một bước thì bỗng nhiên Cử Giai Hoa móc bật lửa trong

túi ra.



Trong lòng tôi đánh thót một cái.



“Không được nhúc nhích.” Cậu ta nói.



“Được, tôi đứng yên.” Tôi trả lời ngay tắp lự.



Tôi luôn tin chân lý: mềm nắn rắn buông mà rắn cấp mấy gặp thằng

liều chết thì cũng phải chạy làng. Cử Giai Hoa cầm cái bật lửa, thấy uy

hiếp được tôi liền cười thỏa mãn: ” Chị Hà, em biết chị là người tốt

bụng nhưng thằng chồng chị quá đê tiện, nó phải bị trừng phạt.”



“Cử Giai Hoa, không có ai được quyền thay mặt pháp luật trừng phạt

người khác, nếu có một ngày Tần Mạch làm việc trái pháp luật bị vào tù,

nếu anh ấy cũng sợ tội tự sát, tôi nhất quyết sẽ không hành động như

cậu. Mỗi người đều phải chịu trách nhiệm cho những gì mình đã gây ra,

tôi tin ba cậu cũng hiểu rõ được đạo lý này.”



Cử Giai Hoa im lặng nhìn tôi, sao mà cậu ta không hiểu đạo lý này cơ

chứ nhưng vì nhất thời thương tâm quá độ mà tâm trí rối loạn. Cậu ta

đánh mạnh vào đầu mình, suy nghĩ giống như cực kỳ hỗn loạn: “Không

đúng… Không đúng…”



Tôi thấy cậu ta cầm cái bật lửa đã bắt đầu lỏng lẻo liền biết thời cơ đã đến nên vơ lấy thùng sơn gần bên ném vào Cử Giai Hoa, chính xác là

nện vào ngay đầu làm cậu ta choáng váng, tôi thừa cơ nhào lên, chụp lấy

bàn tay đang giữ bật lửa của cậu ta rồi nhe răng cắn mạnh.



Cử Giai Hoa kêu á một tiếng, tôi vừa cắn vừa cố hết sức vẫy tay cậu

ta cho bật lửa văng ra, trong lòng chỉ có một ý niệm không cho cậu ta

bật lửa lên đốt trụi chỗ này. Nhưng không biết ma xui quỷ khiến thế nào

mà cậu ta trong tình huống gian nan như vậy vẫn không quên bật lửa cái

xoẹt.



Tôi nổi gai ốc, kinh hoàng nhìn ngọn lửa uốn éo bốc lên từ đống xăng

dưới đất. Tiếp theo “Oanh” một tiếng, quanh người đều là biển lửa.