Cô Nàng Mạnh Mẽ

Chương 50 : Ngày mai chúng ta đi đăng ký kết hôn nhé!

Ngày đăng: 12:22 19/04/20


Lửa nhanh chóng bốc cao, chỗ tạt xăng lúc trước giờ trở thành một con

đường lửa không thể vượt qua. Nhà cửa đang trang trí nên bên trong ngổn

ngang gỗ, sơn đều là các vật liệu dễ cháy nên trong phút cả căn phòng

chìm trong ngọn lửa đỏ.

Hơi nóng làm hai gò má tôi rát bỏng, trong lòng tôi rất sợ, trong đầu chỉ còn một ý niệm là phải thoát ra khỏi nơi này. Phía ngoài ban công,

giàn dáo đang cháy bừng bừng, không thể đi; chỉ còn lại hướng cửa chính.



Trên người tôi và Cử Giai Hoa cũng không dính nhiều xăng nên chỉ cần

cẩn thận một chút thì cũng không có gì đáng ngại, tôi trùm áo khoác lên

đầu bảo vệ tóc, định thừa dịp lửa chưa lớn lao nhanh ra ngoài. Tôi túm

Cử Giai Hoa nhưng hắn vẫn ngây ngốc như cũ, ì ra không chịu đi theo tôi.



Cơn giận trào lên, tôi tát thẳng vào mặt Cử Giai Hoa, cái tát này

mạnh đến nỗi đầu hắn cũng trật sang một bên rồi quát to: “Còn sống đáng

sợ lắm sao! Ngay cả chết mà câu còn không sợ thì có cái gì câu sợ nữa!

Cả mạng mà cậu cũng không cần thì còn ai dám động đến cậu!”



“Tôi không đi!” Hắn gào khóc, “Tôi gây ra tội rồi, tôi không đi! Chết thì chết, hiện giờ tôi sống mới là thống khổ nhất!”



Tôi giận đến run người: “Cậu nhất quyết không đi?”



Cử Giai Hoa hung hăng đẩy tôi ra: “Chị Hà, chị không hiểu em, chị sẽ không hiểu chuyện em làm…”



Tôi đương nhiên không thể thông hiểu chuyện cậu ta làm, đối với tôi, dưới gầm trời này không có gì trân quý hơn sinh mạng, cuộc sống không

thể có gì khiến người ta suy sụp đến mức kết liễu mạng sống của chính

mình.



Cử Giai Hoa ôm mặt khóc rống, hắn ngồi bệt dưới đất dường như đang

chờ đợi thần hỏa đến nuốt chửng hắn quất. Tôi nhìn quanh quất, thuận tay vớ lấy một ống tuýp sắt, không nói nhiều xông lên đập mạnh vào đầu hắn. Cả người Cử Giai Hoa run lên, lập tức choáng váng ngã nhào xuống đất.



Tôi ném ống tuýp, phun một bãi nước bọt: “Đây là cái chỗ đáng sợ như

thế nào… Ai, mẹ nó còn ở đó có thời gian mà nói chuyện đạo lý với cậu.”



Tôi kéo Cử Giai Hoa, thất tha thất thểu về hướng cửa chính, mùi các

vật liệu bị đốt cháy ngày càng nồng nặc, trong lòng tôi vừa hận đứa nhỏ

lỗ mãng này vừa sợ chúng tôi chạy không kịp bị nướng chín quéo. Vất vả

lắm mới xuyên qua màn khói mù mịt đến chổ huyền quan, nhưng thật không

ngờ ngay trước cửa lại có một bãi lửa đang cháy thật lớn.



Tôi cắn chặt răng, nhìn Cử Gia Hoa đã hôn mê, trong lòng oán hận nói: thật đúng là một thằng nhỏ chu đáo. Chắc là nó vừa vào nhà đã tưới xăng ngay cửa, nếu trong nhà bốc cháy thì cái đường thoát này cũng bị thiêu

rụi luôn.



Thật sự muốn đồng quy vu tận với tôi sao…



Tôi cũng do dự lâu, liền khiêng nó lên lầu. Tôi nhớ bên dưới cửa sổ
Tôi thấy anh cười trong lòng càng tủi thân: “Em mà tàn phai nhan sắc

cũng phải bám theo anh cả đời, anh đừng nghĩ đến chuyện chạy trốn!”



“Nhan sắc em có tàn phai thêm chút nữa cũng không sao đâu!”



Tôi ngẩn ra, trong lòng tản ra một mạch nước ngọt ngào, nhưng cái

mũi đầy máu vẫn làm tôi sợ hãi không thôi, tôi ngồi trên xe vừa khóc vừa cười: “Thật sự là cà chớn, thật sự là cà chớn mà!”



Khi chúng tôi ra khỏi bệnh viện, mũi tôi được bao bằng một khối trắng toát to tổ bố, cơ hồ che hết tầm mắt.



Trên đường về nhà, Tần Mạch mới nhớ hỏi tôi đã xảy ra chuyện gì, tôi

thở dài kể lại mọi chuyện cho anh biết. Tần Mạch nghe xong chỉ trầm mặc không nói gì. Sau đó tôi mới biết, tối nay khi tôi và Tần Mạch rời đi

không bao lâu Cử Giai Hoa liền tỉnh, sau đó đến công an tự thú…



Tôi chỉ có thổn thức.



Sáng sớm hôm sau, tôi và Tần Mạch khăn gói đi đăng ký kết hôn. Nhân

viên công tác thấy vết thương trên mặt tôi phải hỏi đi hỏi lại mấy lần

có phải tôi bị uy hiếp đi kết hôn không rồi mới chịu làm thủ tục cho

chúng tôi. Tôi thấy nét mặt khó chịu của Tần Mạch khi ký tên liền che

miệng cười trộm.



Tần Mạch quay đầu nhìn tôi, chau mày: “Nếu luận về bạo lực, rõ ràng là em đối với anh mới phải”



Tôi thả hai tay: “Nếu Tần tiên sinh ghét bỏ tôi thì bây giờ bỏ của chạy lấy người vẫn còn kịp đó.”



Anh cao ngạo nhướng mày: “Anh thích bị ngược đãi đó, thì sao nào?”



“Vậy em sẽ che chở anh, không để ai bắt nạt anh hết.” Tôi vỗ ngực cam đoan, chọc mọi người xung quanh cười ồ lên.



Cầm hai tờ chứng nhận hồng hồng dưới ánh mắt trời, tôi ngẩng đầu nhìn Tần Mạch, anh cũng đang ngẩn người nhìn nó chăm chăm.



“Tần tiên sinh.” Tôi nói, “Nửa đời sau nhờ anh chiếu cố nhiều hơn.”



Anh cầm tay tôi, nói nghiêm túc: “Hà tiểu thư, hôm nay chúng ta trở về thảo luận tiếp chuyện tạo ra sản phẩm đời sau đi.”



Khóe miệng tôi cong lên: “Uy cha… Ban ngày ban mặt nha.”



Anh mím môi cười, dày dạn dụ dỗ tôi “Chúng ta có thể thảo luận tới buổi tối, rồi sau đó lại tiếp tục thảo luận nữa…”



Hoàn chính văn



Lời tác giả: Ấy…. còn ngoại truyện nữa nha…