Cô Nhiên Tùy Phong

Chương 41 : Cùng Nhau Giai Lão

Ngày đăng: 02:11 19/04/20


Xe ngựa chạy nhanh một đường trong đêm, đến khi trời tờ mờ sáng thì xe ngựa đã đứng trước một tòa trang viên, Phong Khiếu Nhiên không xuống xe mà trực tiếp mệnh Triệu Vũ đánh xe ngựa vào trong viện, mọi người vốn sớm chờ ở bên ngoài đợi sau khi xe ngựa  đi vào liền im lặng đóng lại môn.



” Thuộc hạ tham kiến lâu chủ. Thỉnh lâu chủ cùng thiếu gia nghỉ tạm một l



át, thuộc hạ sẽ sai người chuẩn bị nước ấm và tảo thiện (bữa sáng) .” Nhìn thấy người ôm một người xuống xe ngựa, quản gia Trương Nguyên của trang viên nhanh chóng hành lễ tiếp đó ở phía trước dẫn đường.



” Thiếu gia đang ngủ, dặn bọn họ nói nhỏ tiếng. Mang nước ấm và thức ăn lên trước, khi nào cần ta sẽ gọi ngươi.” Phong Khiếu Nhiên ôm Cô Nhiên hướng Trương Nguyên phân phó, tiếp theo ánh mắt quét về phía người đang đứng một bên,” Phái người thủ kỹ trang viên lẫn hậu diện thẳng đến khi chặn được cái đuôi bên ngoài, tìm cơ hội đuổi hắn đi.”



” Dạ, lâu chủ, người nọ vừa tiến đến Hoài Khiếu trang thì thuộc hạ liền phái người theo dõi.” Chuyên trách ám vệ Phan Trạch được Phong Khiếu Nhiên điều đến từ Thích Nhiên lâu trước đó nhỏ giọng đáp.



Phong Khiếu Nhiên không nói gì nữa, sau khi cùng Trương Nguyên đi vào phòng của hắn và Cô Nhiên liền sai người lui ra ngoài, Phong Khiếu Nhiên đặt Cô Nhiên lên trên giường, bản thân cũng bỏ đi ngoại y lẫn hài trực tiếp thượng giường.



” Tiêu? Đây là nơi có sơn có thủy ?” Sau khi Cô Nhiên tỉnh lại rửa mặt xong, cùng cha đi trên đường ở trang viên, trên mặt mang nghi hoặc, này rõ ràng là trang tử (biệt viện) a.



” Đây là một trong những biệt viện của cha, Nhiên nhi yên tâm, cha như thế nào lừa ngươi.” Nắm lấy tay Cô Nhiên, Phong Khiếu Nhiên nhàn nhã đi, khóe miệng khẽ nhếch biểu hiện ra tâm tình của hắn đang cực tốt. (cha con nắm tay nhau  đi học =]]]]])



” Ân, ta tin tưởng Tiêu.” Cô Nhiên ngẩng đầu nhìn về phía cha, khó hiểu vừa rồi đảo qua đã bị tín nhiệm cuốn trôi đi mất, nụ cười hòa nhã làm tâm tình của Phong Khiếu Nhiên càng thêm thư sướng.



” Mấy ngày nay chạy đi có chút mệt, nghỉ tạm hai ngày, cha liền mang ngươi nhìn nơi có sơn có thủy.” Phong Khiếu Nhiên chăm chú nhìn khuôn mặt tươi cười của Cô Nhiên, thanh âm thấp trầm mà ôn nhu.



” Được.” Nắm chặt tay cha, Cô Nhiên hướng bên người cha nhích lại gần. Hắn thích tựa vào người cha, thích mùi hương trên người cha, thích tay cha nắm lấy mình, thích….thích  tràn ngập lòng…Cô Nhiên ngọt ngào một mình nhấm nháp hết thảy của cha, cúi đầu nhìn kỹ hai tay của hắn cùng cha giao triền, trong lúc cha không chú ý liền lặng lẽ đem tay nắm lên thành quyền, làm cho tay cha hoàn toàn bao trụ mình.


” Nhiên nhi, lạnh sao?” Phong Khiếu Nhiên vội dùng thảm bao lấy hai người, tuy nói đã là mùa hè, nhưng nhiệt độ trên núi đến buổi tối vẫn là rất lạnh.



” Không lạnh, trên người Tiêu thực ấm, lửa cũng rất ấm.” mi nhãn của Cô Nhiên ngày hôm nay đều tràn đầy ý cười.



” Nhiên nhi, trong này là nơi thuộc Thích Nhiên lâu, lần này trở về cha sẽ cho người dựng một gian mộc ốc ơ đây, về sau cha sẽ thường xuyên mang ngươi đến.” Nhìn thấy người này thích như thế, Phong Khiếu Nhiên quyết định phải thường xuyên mang người này đến xem. (mang ta đi với TT_TT)



” Tiêu, có thể nào rất phiền toái hay không?” Nghĩ đến mình đi rất lâu mới tới, Cô Nhiên không muốn làm cha phí nhiều tâm tư, kỳ thật ở sơn động cũng không sao.



” Này có gì phiền toái?” Phong Khiếu Nhiên bắt đầu ở trong lòng bàn tính xem phòng ở nên có dạng gì, trước kia hắn chỉ có một người đến cũng chỉ được hai lần, không nghĩ tới hôm nay lại mang theo một người khác đến, sớm biết như thế hắn đã sớm sai người dựng phòng ở nơi đây.



” Tiêu… sau này chúng ta già, liền tới nơi này ở đi.” Chẳng biết vì sao, Cô Nhiên đột nhiên rất muốn ở trong này cùng cha ở đến già.



“…được…” Phong Khiếu Nhiên quay đầu lại nhìn Cô Nhiên, nghẹn lời đáp ứng.



” Tiêu, ta muốn học bơi, ngươi ngày mai dạy ta được không?” Hai tay ôm lấy cha, Cô Nhiên nhìn cha trong mắt khoảnh khắc tràn ngập tinh lượng (mắt sáng long lanh a), nhẹ giọng mở miệng. Hắn biết cha lúc này rất cao hứng, hắn biết cha nguyện ý đi cùng hắn đến già.



” Nước lạnh…” Phong Khiếu Nhiên đem Cô Nhiên ấn lên thảm da thú phủ trên đất, thanh âm trở nên khàn khàn.



” Ta muốn học…” Biết y khấu (quần áo) của mỉnh bị giải khai, trên mặt Cô Nhiên lại mang nụ cười thỏa mãn.



” Được…..” Phong Khiếu Nhiên nói xong liền hôn lên ngực Cô Nhiên, động tác phía dưới của hắn rốt cuộc cũng làm Cô Nhiên nói không nên lời, chỉ có thể không ngừng phát ra rên rỉ và kích thích.