Cô Nhiên Tùy Phong

Chương 42 : Sợi Tóc Tương Vướng

Ngày đăng: 02:11 19/04/20


” A! Khụ khụ…” Cô Nhiên có chút khẩn trương khi cha buông tay để hắn trầm xuống nước, sau khi bị cha kéo lên liền bắt đầu ho khan. Này đã là lần thứ mấy hắn uống nhiều nước như vậy rồi.



” Nhiên nhi, nếu không được thì đừng học.” Đem người bị uống nước ôm lấy, Phong Khiếu Nhiên vuốt vuốt lưng Cô Nhiên, giúp Cô Nhiên thuận khí.



” Lão cha rõ ràng nói học bơi rất dễ.” Cô Nhiên xoa xoa nước trên mặt, cẩn thận nghĩ lại rốt cuộc là làm sao sai, nhìn thấy cha ở trong nước nhàn nhã thế kia, hắn cũng muốn. (dùng ổng làm phao ta thý nhanh hơn a=]])



” Nhiên nhi, ngươi quá khẩn trương nên thân thể đều cứng nhắc, tất nhiên sẽ không nổi lên được.” Phong Khiếu Nhiên ôm người đồng dạng trần trụi với mình quay lên bờ.



” Tiêu, ta còn muốn học.” Thấy cha không định dạy hắn học nữa, Cô Nhiên lên tiếng thỉnh cầu, tuy hắn vẫn không học được, nhưng là cảm giác ở trong nước thực thoải mái.



” Nước rất lạnh, thân thể ngươi sẽ chịu không nổi.” Một câu của Phong Khiếu Nhiên lập tức đánh mất ý niệm muốn tiếp tục học trong đầu Cô Nhiên, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn có chút mất mác, Phong Khiếu Nhiên đem Cô Nhiên bao chặt tự lau khô thân mình,” Nhiên nhi vì sao muốn học bơi như thế?”



” Lão cha trước kia thường xuyên cùng ta nói về chuyện hắn và ca ca cùng nhau bơi….” Cô Nhiên có chút hồi tưởng, hắn cũng muốn cùng cha bơi, cho nên sau khi hắn biết cha sẽ bơi thì hắn đã muốn học. Nếu hắn có thể cùng cha chỉ hai người đồng du (bơi lội vui chơi) trong nước, nghĩ đến liền thấy hạnh phúc. (:-SS hết dám tưởng tượng)



” Nhiên nhi,” Phong Khiếu Nhiên sau khi nghe được ý tưởng của Cô Nhiên liền trầm mặc, lấy quần áo Cô Nhiên ôm lấy y hướng đến sơn động,” Cha lại không muốn cùng ngươi bơi lội.”



” Ân?!” Không dự  đoán được cha là nghĩ như thế, Cô Nhiên nhất thời mơ hồ.



” Nếu thân thể Nhiên nhi không cẩn thận cho người bên ngoài nhìn thấy, cha sẽ sinh khí.” Đem Cô Nhiên buông xuống, Phong Khiếu Nhiên bắt đầu giúp Cô Nhiên chà sát người,” Nhiên nhi, thân thể của ngươi chỉ có thể cho cha xem, cho dù hiện tại ở trong này không có người, cha cũng không yên tâm cho ngươi ngâm trong nước. Về sau cha sẽ luôn bồi ngươi, xem ngươi làm sao còn hâm mộ người khác?”



” Tiêu…” Bị ôm ngồi ở trên người cha, Cô Nhiên ôm lấy cha, hưởng thụ cảm giác được cha độc chiếm, hắn thấy tim mình lại bắt đầu nhảy thật sự nhanh.


” Không phải…” Cô Nhiên liều mạng lắc đầu, trên môi hắn chỉ có nụ cười tựa xuân phong,” Nguyện ý…nghĩ đến có thể cùng Tiêu vĩnh viễn một chỗ, ta… ta cứ thấy như đang nằm mơ.”



” Cả đời này có thể cùng ta một chỗ, chỉ có một người, thì đó phải là Cô Nhiên.” thanh âm thấp trầm kiên quyết trong sơn động vang lên.



” Cả đời này…ta chỉ nguyện cùng một người chung một chỗ, thì đó phải là Tiêu… ta thích cha… nhưng yêu Tiêu..” Tiếp theo, một đạo thanh âm nhu nhuận nương theo đến.



Một nắm tóc thoáng có chút bất đồng bị lợi khí cắt đứt, sau khi chia làm hai liền được người cẩn thận cột lại, phân biệt bỏ vào trong quần áo hai người.



……….



” Lâu chủ, Huyễn Ngọc các các chủ Văn Thiên Vũ ngay khi bị thuộc hạ đuổi hắn xuất trang thì liền nói ra thân phận, muốn yêu cầu gặp lâu chủ. Hắn lúc này đang đặt chân ở khách điếm cách đó không xa .” Phan Trạch sắc mặt khó chịu trở về bẩm báo với lâu chủ.



” Lâu chủ, thuộc hạ đã đem việc này truyền trở về,  báo cho hai vị Thiếu chủ, Lục tham đường cùng Long tham đường biết. Văn Thiên Vũ kia có muốn thuộc hạ động thủ hay không.” Triệu Vũ cũng là vẻ mặt khó chịu, trước đó hắn đã muốn động thủ, kết quả bị lâu chủ ngăn lại, bằng không chỉ bằng việc hắn dám can đảm nhìn lén lâu chủ cùng thiếu gia thì không chết cũng phải tàn phế.



” Lâu chủ, Huyễn Ngọc các kia mặc dù đang ở trên giang hồ có thanh vọng nhất định, nhưng đối với Thích Nhiên lâu ta mà nói, căn bản không đủ tư cách, thỉnh lâu chủ hạ lệnh.” Trương Nguyên bỏ đi bộ dáng phục tùng ngày thường, ánh mắt cực kỳ ngoan lệ.



” Hắn không làm ra cái gì, chỉ là ôm một tia ý niệm không thực tế trong đầu màthôi. Các ngươi phái người xem chừng hắn, đừng làm hắn phá mất  nhã hứng của thiếu gia, hắn khó được đi ra một chuyến, đừng ở trước mặt hắn dậy nên tranh chấp gì, làm hắn khó xử. Đợi khi thiếu gia trở lại lâu , các ngươi lại phái người ra tay với Huyễn Ngọc các .” vẻ mặt Phong Khiếu Nhiên sớm đã đầy hàn ý, nếu không phải sợ ảnh hưởng đến Cô Nhiên, hắn đã sớm tự mình động thủ.



” Dạ, lâu chủ.” bọn người Phan Trạch lập tức lĩnh mệnh.



” Văn Thiên Vũ, ngươi thật đúng là chẳng biết tốt xấu.” Phong Khiếu Nhiên đứng trước mặt mấy người lãnh túc mở miệng ,” Phong Khiếu Nhiên ta há là người ngươi có thể đùa giỡn!”  Trừ Triệu Vũ thì Phan Trạch cùng Trương Nguyên khoảnh khắc liền hiểu được.