Cô Nhóc Đáng Iu Và Chàng Trai Lạnh Giá (Ver.2)

Chương 12 : Nốt nhạc thứ mười hai

Ngày đăng: 16:35 18/04/20


Nốt nhạc thứ mười hai



Mọi người đều chưa tin vào những gì mình nghe, hắn đã cầu hôn nó sao? Trong khi là hôn phu của nhỏ sao?



- Anh nói cái gì? Anh dám cầu hôn nó? – Nhỏ tức giận



- Thiên Vũ, con...Tuyết Nhi..hai đứa, rốt cuộc chuyện này là thế nào? – Mẹ hắn vẫn còn ngỡ ngàng



- Con không yêu Phương Thy, người con yêu là Tuyết Nhi, bây giờ, sau này và mãi mãi! – Hắn chắc chắn



Minh Lâm và Khánh Du hiện đang mỗi người một suy nghĩ, nhưng đều lo sợ nó bị tổn thương. Đều quan tâm, lo lắng cho nó.



- Nhưng cùng tối hôm đó, Thiên Vũ và con cũng đã là của nhau rồi, Nhi chỉ là người thứ ba. – Nhỏ la làng lên



- Cái gì?!



Nhỏ lại tiếp tục khiến cho tất cả đứng hình một lần nữa. Là của nhau, là thế nào? Ý của nhỏ là..lên..lên giường sao?



- Thy, con nói con và..Thiên Vũ đã..đã...lên giường? – Mẹ nhỏ



- Đúng thế ạ.



- Nhưng..cô thật mặt dày, người ta đã từ chối mà cô vẫn cứ bám theo. Như

lời tôi nói lúc nãy Hoàng Phương Thy, xem cho hết rồi hãy nói tiếp, mà

tôi sợ cô sẽ không nói nên lời đâu.



Tú Tuệ nói xong rồi bấm nút cho tivi lên hình, có hai người đang nói chuyện, là nhỏ và anh ta, nhưng họ đang nói gì vậy chứ?



- Cái gì? Cô nghĩ cái đoạn đối thoại không tiếng này giúp gì được cho con nhỏ Tuyết Nhi à?



- Coi cho hết, nghe thật rõ rồi hãy nói tiếp.



Anh ta nãy giờ im lặng theo dõi mọi chuyện, chẳng lẽ kế hoạch này đã thất bại sao? Họ tìm được bằng chứng gì chứ?



“Anh hai, chắc chắn chúng ta sẽ thành công, khi Lục Tuyết Nhi thấy cảnh đó, cô ta chắc chắn sẽ điên tiết và thất vọng lắm.”



“Em cứ hãy chuyên tâm hoàn thành việc của mình, anh đã sắp xếp phòng và rượu cả rồi, phòng 203, em phải diễn cho tốt vào.”



“Đương nhiên rồi, anh yên tâm đi.”



Nhỏ và anh ta xanh mặt, không ngờ lại bị lật tẩy trong tình cảnh nhục nhã thế này.



- Sao đây? Hẳn lúc đó hai người rất chắc chắn sẽ không ai biết chuyện này nhưng lại quên mất có camera? Thật thất vọng quá mà. – Minh Tuấn cười

khẩy



- Hoàng Minh Lâm, Hoàng Phương Thy, hai người gọi Thiên Vũ

đến phòng 203 nói rằng muốn hủy hôn nhưng rồi cố ý khiến cho em gái tôi

hiểu lầm rằng Thiên Vũ lăng nhăng, bắt cá hai tay, nhưng nào ngờ đều là

do hai anh em các người tự dàn dựng tất cả.



Bốp. Bốp... Anh ta và nhỏ bị tát một cái vào má dưới sự tức giận của Ba mình.



- Càng ngày càng quá đáng, tụi bây không có được là phải hãm hại người ta sao?



- Ba, tại sao Ba cứ mãi bênh vực cho con nhỏ đó? Con gái Ba bị người khác cướp chồng khi còn chưa kết hôn, vậy mà Ba không hề lo cho con, Ba có

phải là Ba con không vậy? – Nhỏ khóc lóc
tưởng mình đang bay lên dải thiên hà bao la rộng lớn với những vì sao

tinh tú, nó có thể rong chơi cả ngày mà không biết chán và chẳng còn

thời gian để nghĩ đến những chuyện buồn.



Bên cạnh đó, Tú Tuệ đã kể hết đầu đuôi cho mọi người nghe, cũng thật sốc khi nghe tin này nhưng

sau khi nghĩ kĩ lại cũng không có gì để trách nó, chỉ trách nó đi mà

chẳng nói cho ai biết.



- Tuyết Nhi đi du học? Chuyện khó tin thật nha. – Nhỏ nhếch mép



- Con bé nó sang đó ai sẽ lo trường lớp cho nó? Ai sẽ chăm sóc cho nó đây trời? – Mẹ nó khóc



- Con sẽ qua đó với Tuyết Nhi. – Anh ta nghiêm túc



Hắn bực bội lên tiếng :



- Anh là nghe không hiểu hay đang giả ngơ? Cô ấy nói nếu như sang đó cô

ấy sẽ không về đây nữa, anh đừng chỉ vì muốn gặp cô ấy mà khiến tất cả

không được gặp cô ấy.



- Nhưng nếu Tuyết Nhi đi thế thì ai sẽ...



- Cậu đừng tự ý mà quyết định, tôi nói cho cậu biết, mà dám bước chân qua đó gặp em ấy thì đừng trách tôi. – Khánh Du gằn giọng



Anh ta bực mình cãi lại :



- Anh là ai mà dám đưa ra quyết định thay Tuyết Nhi? Tôi là chồng sắp cưới của cô ấy, tôi có quyền sang đó.



Khánh Du cười khẩy một cái rồi “trả đũa” :



- Đừng đem danh nghĩa ảo là chồng sắp cưới của Tuyết Nhi mà ra nói chuyện với tôi, dù sao cũng chưa đính hôn hay gì hết thì hai người cũng chỉ là bạn bè, còn tôi đây là anh của con bé, tôi có quyền hơn cậu đó. Cậu

nghĩ cậu với tôi, con bé sẽ nghe lời ai hơn?



Anh ta cứng họng, nhỏ tức giận quay sang lớn tiếng với Khánh Du :



- Anh có cái quyền gì mà nói chuyện với anh tôi cái kiểu đó? Anh nghĩ

mình là ai? Nam Khánh Du, anh chỉ là may mắn sinh ra trong một gia đình

quý tộc thôi, đừng lên mặt với chúng tôi, đây là Việt Nam, là công ty

của gia đình họ Thiên đứng đầu, không có chỗ cho anh dừng chân, anh đi

mà về nơi anh sống.



- Theo như lời cô nói, ở Việt Nam công ty của

họ đứng đầu, chứ đâu phải cô, hay cô lại theo anh mình nói Thiên Vũ là

chồng của cô? Chiêu này không có tác dụng với tôi đâu. Mặc dù gia đình

tôi chỉ đứng cao ở Nhật nhưng đủ sức khiến gia đình cô tán gia bại sản,

đừng nói gia đình cô, cho dù Thiên, Hoàng có hợp sức lại thì cũng như

vậy. Tốt nhất cô với anh trai của cô đừng lên mặt với tôi và biết lễ

phép đi, tôi lớn hơn hai người đó.



Khánh Du nói xong quay bước đi, mặc dù nói chuyện kiểu vậy có giống như khoe khoang nhưng nói chuyện

với những người như vậy nhất định phải ăn nói kiểu đó mới “đúng chất“.

Về phía nhỏ và anh ta thì bị la cho một trận tơi bời hoa lá, còn nói

rằng sẽ hủy hôn của hai anh em nhỏ khiến cho cả hai đứng ngồi không yên, lo lắng tột cùng. Mọi người ai về phòng nấy thu xếp đồ đạc sáng mai về

nhà, nhỏ thì cứ nhăn nhó, mặt mày cau có khó chịu.