Cô Nhóc Đáng Iu Và Chàng Trai Lạnh Giá (Ver.2)
Chương 11 : Nốt nhạc thứ mười một
Ngày đăng: 16:35 18/04/20
Nốt nhạc thứ mười một
Hắn một bước đi khỏi đó, chỉ mới gặp nhau thôi mà đã không có thiện cảm với nhau như vậy, đúng thật là nói hai
câu chắc đã cãi nhau mất thôi. Minh Tuấn đứng đó nhìn Tú Tuệ rồi nhìn
Khánh Du, nhìn qua nhìn lại đến mòn con mắt mới nói được một câu.
- Quào, không khí căng thẳng nhờ..? Ờ...Khánh Du, đi ăn chung đi, còn tôi sẽ đi gọi hai người họ. Vậy ha, đi ha, bai ha!
Minh Tuấn chạy đi một cách nhanh chóng như đang gặp sư tử đói đến quào lấy
mình, mà nói chung cái không khí bây giờ cũng đáng sợ lắm.
Quay lại với nó. Nó đang buồn hiu ngồi một mình trong góc mà ngắt hoa vô tư chẳng biết ai đang đứng đằng sau lưng mình.
- Hey! – Minh Tuấn vỗ vai nó một cái làm nó thót cả tim
- Hết hồn, em còn tưởng.. – Nó thở dài
- Em tưởng Thiên Vũ..? Anh biết mà, hai đứa làm sao giấu được anh? Nó hiện lên cái mặt hết rồi kìa.
Nó lấy hai tay che mặt mình lại như đang xấu hổ, Minh Tuấn thấy thế liền phì cười, tiếp tục :
- Thật ra anh nghĩ Thiên Vũ nó bị hại.
Nó im lặng, vẻ mặt trầm ngâm, chân mày cũng nhíu lại khó coi. Nhìn sắc mặt nó thế này chắc nó cũng đã nghi ngờ.
- Em cũng nghi ngờ do anh em họ bày ra tất cả đúng không? Chỉ là em đang
sợ nếu đúng thật là vậy thì sẽ phải đối mặt với Thy thế nào, Thiên Vũ ra sao..? Thứ hai là em sợ nếu mọi chuyện vỡ lỡ..tình bạn của hai người sẽ càng sứt mẻ, Thy sẽ bị Thiên Vũ ghét hơn.
Những lời này đều trúng vào tim đen của nó, đúng! Đúng là nó sợ, nó sợ mọi thứ càng ngàng càng
xấu đi, nó chỉ muốn mọi chuyện trở về như lúc đầu. Nếu như nó chịu nghe
theo lời Ba Mẹ nó nói thì mọi chuyện đã không như vậy, nếu như nó không
kể hết cho hắn nghe thì mọi chuyện sẽ ổn hơn rồi, và nếu như...nó chấp
nhận Minh Lâm, mọi thứ sẽ hoàn hảo hơn, không như bây giờ.
- Em đang ước cho mọi thứ trở về ngay lúc mới biết mình sẽ kết hôn?
- Sao..sao anh biết? – Nó bất ngờ, Minh Tuấn như một con sâu trong bụng nó vậy, mọi thứ nó đang nghĩ, anh ấy đều biết cả.
- Em thư giãn đi, không có gì phải quá gấp gáp, số phận không phải do ông Trời sắp đặt, mà là do chúng ta chọn lựa. Nói thật với em, ngày hôm đó
khi Vũ vừa đi vài phút thì Minh Lâm cũng ra ngoài
- Thì làm sao? Lỡ như anh ấy có việc gì – Nó vẫn ngơ ngác
Minh Tuấn bức xúc lỡ tay đập vào vai nó một cái muốn té ngửa.
- Vậy mới nói, lúc đầu anh cũng nghĩ vậy, nhưng mà lúc đó thằng bạn anh
gọi đến kêu đi uống café nên anh mới nghe anh em họ nói chuyện với nhau.
- Ủa anh em nói chuyện có gì lạ đâu, như anh em mình đang nói nè.
- Thì bởi đó! Anh nghe họ nói là chuẩn bị phòng và rượu, rồi nghe họ nói là phòng 203
Nhỏ quay lưng đi khỏi chỗ đó. Ngồi trong quán café của khách sạn mà nhỏ
đang lên kế hoạch cho chuyện gì đó, một kế hoạch giành lại Thiên Vũ.
- Họ vui vẻ như thế, chẳng lẽ không chút buồn phiền nào về việc Thiên Vũ
và mình làm chuyện đó sao? Ngay cả Lục Tuyết Nhi cũng thế, thật không
thể tin được mà. Nhưng lúc nãy họ bàn về chuyện Tuyết Nhi sẽ đi, cô ta
đi đâu? Đúng rồi, Mỹ, ở đó có nhà ông bà của cô ta, cô ta cũng từng nói
muốn qua đó theo học trường thiết kế thời trang, hẳn là sang đó. Cũng
tốt, cô ta đi, Thiên Vũ ở lại, có lợi cho mình quá rồi, chỉ cần mình nói với anh hai, mọi chuyện sẽ lại về chỗ xuất phát. – Nhỏ cười tươi. -
Nhưng đi nào cô ta mới đi chứ? Chẳng lẽ sau khi kết thúc buổi diễn của
trường? Chắc hẳn Lục Tuyết Nhi sẽ không bỏ dở dang chuyện mình đã hứa
đâu, mình hiểu cô ấy quá mà. – Nhỏ nhếch môi rồi uống một ngụm café
Trong khi nhỏ từ từ ngồi đó uống café thì Minh Tuấn cùng Tú Tuệ đã mời tất cả các phụ hyunh tập hợp tại phòng VIP có sẵn một cái tivi lớn để nhìn rõ
những gì quay được tại hành lang gần phòng 203, cũng may mắn thay những
lời anh em họ nói cũng đều được thu rõ âm hết.
“Cuộc sống đôi khi
quá ồn ào, nhiều bon chen và những chuyện phức tạp, mình lại không thể
tìm ra những nơi yên tĩnh để trốn tránh những thứ đó, trút hết ưu phiền, bực tức trong lòng bấy lâu. Ai cũng có cảm xúc, có một sợi dây định mức chịu đựng, một khi sợi dây đã đứt thì cũng là lúc sức chịu đựng đã hết, phải vùng dậy để người khác biết mình không phải một kẻ ngốc chỉ biết
chịu đựng những điều ngốc nghếch. Im lặng không phải là dễ bắt nạt, sai
gì làm nấy, không dám lên tiếng, mà là muốn giữ cho bầu không khí được
tốt, nhưng họ nào đâu biết bên trong tim đã vỡ, có muốn hàn gắn lại cũng không được như xưa!”
Nó đang đọc lại cuốn sách mà nó thích nhất,
những lời này đều đúng với tâm trạng của nó, biết sao được, chuyện tình
của nó giống như trong truyện vậy, biết tìm đâu câu trả lời cho nó, cho
nhỏ, cho tất cả...
- Mình nghĩ mình nên đi luôn thì hơn, ở lại
chừng nào sẽ không ổn chừng đó. Buổi biểu diễn ở trường đành giao lại
cho người khác vậy.
Nói rồi nó đóng sách lại, bắt đầu thu dọn đồ
đạc xếp hết vào hành lý, cũng may mọi người đều ở phòng VIP hết cho nên
việc nó đi cũng rất thuận tiện cho lúc này, không ai ngăn cản, Khánh Du
cũng chẳng phải vướng bận công việc vì nó, mọi người đã lo cho nó quá
nhiều, đã đến lúc nó phải tự lập rồi.
Trong phòng VIP, không khí
đang rất căng thẳng, mặt ai cũng tỏ vẻ hình sự, nhỏ được thông báo cũng
đã “hội tụ” với mọi người tại đây, chỉ thiếu mỗi nó thôi.
- Sao đây? Gọi mọi người lên đây để làm gì vậy? Các người định thông báo chúc mừng tôi và Thiên Vũ sao? – Nhỏ lên mặt
- Phải rồi, cô cứ việc lên mặt vậy đi, để xem đi cô xem hết đoạn băng này thì có còn ngông cuồng như vậy nữa hay không. – Tú Tuệ chặn họng nhỏ
- Tụi con có việc cần nói. Trước hết, tối ngày hôm qua con và Tuyết Nhi đã chính thức là một cặp. – Hắn nói
Mọi người đều chưa tin vào những gì mình nghe, hắn đã cầu hôn nó sao? Trong khi là hôn phu của nhỏ sao?