Cô Nhóc Đáng Iu Và Chàng Trai Lạnh Giá (Ver.2)

Chương 10 : Nốt nhạc thứ mười

Ngày đăng: 16:35 18/04/20


Nốt nhạc thứ mười



Nó vừa về đến phòng thì liền tọt lên giường

chùm chăn ngủ, Tú Tuệ nhìn mà xót xa. Nói là ngủ nhưng thật ra mắt nó

vẫn còn mở rất to, vì nó sợ khi nhắm mắt lại những hình ảnh đó sẽ hiện

lên, nó sợ lắm, nó không muốn lại thấy cảnh tượng đó nữa đâu.



[...]



Ánh nắng ban mai xuyên qua từng khẽ lá rọi vào cửa sổ chiếu sáng mặt nhỏ, nhỏ đang ngủ ngon thì bực bội tung chăn la làng lên.



- Ai kéo tấm màng qua vậy hả?! Chói chết tôi rồi.



Nhỏ nhìn qua khung cửa sổ thấy nó, nó đã ngồi đó từ lúc 23h đến tận sáng

nay, gương mặt vẫn vô hồn nhìn ra ngoài cửa sổ, nhỏ ngồi dậy đi về phía

nó khoanh tay trước ngực nói :



- Sao? Không ngủ được à? Hay nhớ anh trai tôi?



- Cô mà còn nói thêm một tiếng nữa thì đừng trách tôi. – Nó lạnh lùng đáp



Nhỏ cười khinh bỉ một cái, mở miệng định nói gì thêm thì nó quay đầu nhìn

nhỏ một cái, ánh mắt thật dữ tợn, sắc bén như muốn chém nhỏ ra từng

mảnh,Tú Tuệ bị làm ồn cũng bật dậy đã thấy cả hai người ngồi kẻ đứng rất căng thẳng. Nó đứng dậy đi xuống dưới lầu, ở đây nhìn nhỏ cũng đủ tức

đến chết.



- Aiya..không biết em ấy có nhớ mình không nữa? Giờ mình thay đổi nhiều quá, giọng cũng trầm hơn, người cũng to hơn, nhận ra mới lạ.



Chỉ mới sáng sớm thôi mà trước cửa khách sạn đã rất đông

người bởi vì có một vị khách lạ mặt rất đẹp trai, bảnh bao, đã vậy còn

cầm một bó hoa lưu ly rất đẹp a.



Nó vừa mới ra đến cửa đã bắt gặp

bóng dáng ai đó quen quen, nhất là đôi mắt trìu mến đó, hình như nó đã

có nhìn thấy ánh mắt ấy ở đâu rồi thì phải. Trong kí ức của nó có ai sở

hữu đôi mắt như vậy nhỉ? Đứng suy nghĩ một hồi nó đập tay nhớ ra, là anh ấy, trong những người nó quen thì chỉ anh ấy có đôi mắt trìu mến như

thế.



- Nam Khánh Du!



Mọi ánh nhìn đổ hết vào nó, nó mỉm cười chạy lại ôm chầm lấy anh, không ngờ mới đây anh ấy lại đến đây rồi, đã

vậy còn đến thẳng Đà Lạt.



- Sao em biết anh là Nam Khánh Du?



Nó thả Khánh Du ra, phì cười chỉ vào cặp mắt ấy đáp :



- Đôi mắt của anh.



Khánh Du nở nụ cười hạnh phúc rồi ôm lấy nó, không ngờ bao nhiêu năm rồi mà

nó vẫn nhớ, mà làm sao nó không nhớ được chứ? Khánh Du là một người mà

nó luôn luôn tin tưởng, tin tưởng hơn tất cả những người khác, nó luôn

vui vẻ và an toàn khi bên cạnh Khánh Du, bây giờ chắc cũng chỉ có anh

mới an ủi được nó...



- Tuyết...Nhi.. – Tú Tuệ đứng hình khi thấy nó đang đứng ôm ai đó


- Thật sao? – Khánh Du tròn xoe mắt nhìn nó



- Thì anh tặng em mà, sao em không được lấy? Giờ anh có tặng nó cho em gái mình không đây? – Nó bắt đầu chu môi giận dỗi



Khánh Du nắm tay nó, nhẹ nhàng đeo chiếc lắc vào tay nó, làn da trắng mềm mại càng khiến cho chiếc lắc long lanh lấp lánh hơn nhiều.



- Vậy..em xin giữ nó, em sẽ giữ cẩn thận, luôn luôn đeo nó, hứa đó. – Nó giơ ngón út lên



Khánh Du phì cười, làm sao giận nó khi nó luôn luôn đáng yêu thế này chứ? Anh định mở miệng nói gì đó thì hắn, Tú Tuệ và Minh Tuấn đi vào. Nó vừa

nhìn thấy hắn đã quay lưng bỏ đi không cho ai nói gì cả trong sự ngạc

nhiên của Khánh Du.



- Sao em ấy lại bỏ đi luôn vậy? Rõ là lúc nãy còn vui vẻ lắm mà? Bộ chị chọc giận gì em ấy à?



- Chị sao? Làm gì có chuyện. À biết rồi, tại em đó Thiên Vũ. – Tú Tuệ hướng thẳng vào hắn



Hắn im lặng không nói gì, Khánh Du thì ngơ ngác đi lại hỏi :



- Sao lại tại anh ta? Anh đã làm gì Tuyết Nhi?



- Chuyện là Tuyết Nhi thấy Thiên Vũ và cái cô đỏng đảnh lúc nãy người đè người cho nên như vậy. – Minh Tuấn đáp



- Đó không phải tại em, cô ta nói em đến phòng đó để nói về hôn sự của em và cô ta, cô ta nói nếu em uống cùng cô ta thì chuyện hôn nhân này chấm dứt, không ngờ lúc đó cô ta... - Hắn càng tức khi kể lại chuyện đó



Bây giờ Khánh Du đã thật sự biết lý do nó từ chối anh là gì, ra là anh đi

sau người ta một bước, cũng không thể trách được, ai kêu anh bên Nhật

tận mấy năm liền, nó hiếm khi nhìn thấy được gương mặt của anh cho nên

chỉ còn lại tình cảm anh em, không hơn cũng chẳng kém!



Về chuyện

ba người này đang nói thật sự khiến cho Khánh Du khó hiểu, cái gì mà hôn nhân chấm dứt? Chẳng lẽ người nó yêu đã kết hôn hay sao? Chuyện này

phải điều tra thật kĩ, dù nó không là con dâu nhà họ Nam thì cũng là em

gái của anh, không thể để nó như vậy.



- Hai người nói gì tôi không hiểu.



- Tuyết Nhi bị gia đình ép gả cho Minh Lâm, Thiên Vũ thì bị ép thành đôi

với Phương Thy, mà hai người kia lại là anh em với nhau, cả hai đều

thích đối phương mà Nhi và Vũ nó lại không thích. Hiện giờ hai đứa này

là người yêu của nhau, mà tối hôm con bé được cầu hôn lại là đêm con bé

nhìn thấy Thiên Vũ và Phương Thy chung phòng và đang đè lên nhau, có lẽ

là khá thân mật cho nên con nhỏ nó mới như vậy.



Tim anh hơi nhói

khi nghe những điều Tú Tuệ nói, thật sự nó đã phải chịu khổ rồi, con gái mà, dễ yêu, dễ tổn thương, mà nó lại thuộc loại ngoài cứng trong mềm.



- Vậy nói tới nói lui Tuyết Nhi của em chịu thiệt thòi, bị phản bội sao? – Khánh Du nhướn mày hướng về phía hắn, vẻ mặt chẳng mấy vui vẻ gì



- Chuyện này thật sự phức tạp, anh không hiểu đâu. – Hắn đáp lại, tông giọng trầm lạnh chẳng kém gì



Nói xong hắn bước đi không nói thêm gì nữa, Khánh Du thì đang muốn nhào tới cào chết cái người đang tỏ ra lạnh lùng và chẳng cần ai giúp đó, làm

tổn thương nó còn dám nói chuyện với anh cái kiểu đó, dù sao anh cũng là anh họ của nó, cũng lớn tuổi hơn, ăn nói như vậy cũng thật là mất lòng

nhau, mới gặp cũng chẳng mấy thiện cảm.