Cô Nhóc Đáng Iu Và Chàng Trai Lạnh Giá (Ver.2)

Chương 9 : Nốt nhạc thứ chín

Ngày đăng: 16:35 18/04/20


Nốt nhạc thứ chín



- Em đồng ý!



Nó đáp lại làm hắn bất

ngờ, đứng lên một cách nhanh chóng mặc dù đang tê chân, hỏi nó lại một

lần nữa, chắc chắn nó đồng ý rồi mới ôm chặt nó vào lòng, siết chặt vòng tay khiến nó ngợp thở.



- Thả thả..



Hắn sựt nhớ ra là mình

đang mém “giết” nó, có lẽ vì vui quá cho nên mới làm vầy, nói thật chứ

đây là lần đầu tiên trong đời đi cầu hôn một người con gái mà, đương

nhiên khi được nhận kết quả mong muốn thì vui không thể tả rồi.



Gương mặt hắn không giấu được vẻ vui mừng, nụ cười này trước giờ hắn chưa

từng cười với ai, kể cả gia đình hắn, nó là người đầu tiên luôn đấy. Hắn nắm chặt lấy tay nó, dịu dàng nói :



- Nhi, em phải nhớ rằng, luôn luôn tin tưởng anh, nếu có gì đó, em nhất định phải bình tĩnh tìm ra sự thật, được không?!



Nó phì cười đung đưa tay đáp :



- Anh làm như em mất tự tin ở anh lắm vậy, yên tâm đi, em luôn tin anh mà.



Ting. Tiếng tin nhắn cắt ngang khung cảnh lãng mạn của họ, hắn lấy điện thoại ra đọc tin nhắn, nụ cười chợt vụt tắt, là tin nhắn của nhỏ : “Anh đến

phòng 203 đi, em có chuyện muốn nói, về hôn nhân của chúng ta!“. Hắn cất điện thoại vào túi, nhìn nó nói :



- Anh có việc rồi, em về trước đi, mai gặp lại.



Nó không vui khi vừa cầu hôn xong lại “bỏ rơi” bạn gái, có ai như hắn ta

không chứ? Thật là xấu xa, mà thôi không sao, dù gì đi nữa thì lúc nào

gặp chẳng được, cứ để hắn đi lông bông đi, chắc chắn sẽ không dám lén

phén với cô nào đâu. Nó gật đầu rồi vẫy tay tạm biệt hắn, hắn cũng cười

vui vẻ với nó, khi bóng xa dần, nụ cười vụt tắt, gương mặt lại lạnh

lùng, sải bước đến địa điểm mà nhỏ hẹn. Trong khi đó, nó lại gặp Minh

Lâm, không giống vô tình gặp nhau, mà là theo dõi đúng hơn.



- Sao anh lại ở đây? – Nó hỏi



Anh ta cười khẩy một cái, nhìn thẳng vào mắt nó mà hỏi :



- Em là vợ chưa cưới của anh mà lại đi nhận lời cầu hôn của chồng chưa cưới em gái anh, có được không? Đẹp mặt không?



- Anh không cần xỏ xiên ai cả, em biết đâu là không được và đâu là được,

như anh nói, vợ chưa cưới, chúng ta chưa cưới hay thậm chí chưa đính

hôn, chưa là gì của nhau thì anh không có quyền bắt em làm gì hay không

làm gì. Cuộc sống của em, em yêu ai là quyền của em, cưới ai là chuyện

của em, không cần anh phải nói.



- Em đúng, nhưng dù gì thì cũng là người lớn tác thành cho chúng ta, vậy sao em không vui vẻ chấp nhận

anh, chẳng lẽ trái tim của em không có chỗ cho anh sao?



- Anh muốn biết thật sao? – Nó muốn chắc chắn một điều là anh ta sẽ hiểu từng lời

nói của nó, lỡ như câu trả lời không như mong muốn của anh ta, cũng là

do anh ta muốn nghe.



- Em cứ việc nói, anh sẽ nghe em. – Anh ta chắc chắn


Lấy tay quẹt đi nước mắt, nó như nhớ ra chuyện gì quan trọng mà nãy giờ nó chưa đề cập tới.



- Tại sao Minh Lâm lại biết họ trong phòng 203? Anh ấy còn đến nói với

mình rất chắc chắn, không lẽ họ lừa mình? Nhưng sao Thiên Vũ lại ở đó

chứ?



Nó thu người lại mà khóc, hắn đứng đó nhìn thấy mà lòng chạnh lại, đáng ra hắn không nên đến đó mới phải, bị chơi một vố đau như vậy, hắn sẽ không dễ dàng bỏ qua chuyện này đâu.



- Tuyết Nhi, anh sai rồi. – Giọng hắn nhẹ nhàng, vòng tay ấm áp ôm lấy thân hình nhỏ bé, yếu mềm của nó



Nó không nhúc nhích, mắt đỏ hoe, giọng run run đáp :



- Chỉ một câu anh sai rồi...bù đắp được cho em sao? Anh có biết lúc

đó..em cảm thấy như ai đó đang cầm dao đâm vào tim mình, cảm thấy mình

bị phản bội, cảm thấy mình bị lừa dối, cảm thấy mình thất vọng lắm hay

không?



Hắn siết chặt vòng tay, đầu tựa vào vai nó thì thào :



- Anh yêu em, chắc chắn anh sẽ không khiến em đau lòng, em phải tin anh, anh không làm như vậy.



- Em nghĩ..chúng ta đừng gặp nhau một thời gian, như vậy...sẽ tốt cho

chúng ta, xem xem ai mới là người mình yêu thật lòng. – Nó khóc khăn lắm mới thốt lên được câu đó, hắn hiểu những gì nó nói, cũng tốt, nó sẽ

bình tĩnh và sẽ bớt đau khổ hơn khi gặp hắn. Dù biết chuyện này hắn vô

tội nhưng nó đâu biết, hắn phải tìm bằng chứng chứng minh mình không

phải “bắt cá hai tay”, phải cho nhỏ và anh ta một bài học vì dám sỉ nhục hắn, vì dám tổn thương nó!



Nó lang thang trên con đường, những

cặp tình nhân âu yếm nắm tay nhau hạnh phúc cười đùa, còn nó một mình bơ vơ cô đơn không ai cạnh bên, trong khi đó Tú Tuệ với Minh Tuấn đang lục sục tìm nó khắp nơi mà chẳng thấy, chuyện này không thể để lọt vào tai

người lớn được, nếu không sẽ gay lắm đây.



- Nhi, Nhi của chị. –

Tuệ mừng rỡ ôm lấy nó, nó ôm chặt lấy chị gái của mình, người con trai

đứng cạnh cũng đã rưng rưng nước mắt.



- Chị xin lỗi đã không bên cạnh em, vì Thy mà em mới ra như vậy, đáng ra chị không nên cho em đến đó.



Nó lắc đầu, nấc từng cơn nói :



- Không, không phải lỗi của chị, là do em, em quá ngốc.



Minh Tuấn tức giận quát lên :



- Ngốc cái gì? Lỗi phải cái gì? Chuyện này anh nhất định tìm ra sự thật,

anh không tin Thiên Vũ nó dám làm vậy với em, nếu là sự thật anh sẽ xử

nó, còn nếu không thì anh em nhà họ Hoàng phải trả giá về chuyện này. Em yên tâm, Thiên Vũ sẽ không nói dối em đâu.



- Chúng ta về thôi, về rồi hãy nói.



Cả ba người cùng bước đi, tiếng bước chân xa dần, xa dần, xa dần.



Nó vừa về đến phòng thì liền tọt lên giường chùm chăn ngủ, Tú Tuệ nhìn mà

xót xa. Nói là ngủ nhưng thật ra mắt nó vẫn còn mở rất to, vì nó sợ khi

nhắm mắt lại những hình ảnh đó sẽ hiện lên, nó sợ lắm, nó không muốn lại thấy cảnh tượng đó nữa đâu.