Cô Nhóc Đáng Iu Và Chàng Trai Lạnh Giá (Ver.2)
Chương 14 : Nốt nhạc thứ mười bốn
Ngày đăng: 16:35 18/04/20
Nốt nhạc thứ mười bốn
Ngồi uống trà với ông một lát thì điện
thoại của ông reo lên liên tục, thì ra là trợ lý của ông thông báo phải
sang Ý để giải quyết vài chuyện gấp, thật là trớ trêu, nó chỉ vừa mới
đến đây đã có bao chuyện xảy ra, dường như nó giống một người mang đến
xui xẻo cho người khác, cứ dính đến nó là xảy ra chuyện, thật tình nó
đang nghĩ mình như là một nhân vật trong cuốn truyện Cô bé xui xẻo do
chính nó “sáng tác” ra. Bây giờ nó ở ngôi biệt thự này thật sự rất cô
đơn, lẻ loi, chỉ mong ông mau mau về sớm với nó, như thế, nó mới dần
quên được những chuyện này. Mà hình như nó đã quên cái gì đó quan trọng
thì phải nhỉ? Mà là cái gì ha??
- A đúng rồi, mình phải đi nộp hồ sơ nhập học, thật là.. – Nó đánh vào đầu mình một cái rồi lật đật chạy lên phòng
Thấy chưa, đã bảo là quên cái gì quan trọng mà, đúng là lo nghĩ ngợi lung
tung mấy chuyện kia mà quên cả việc nộp hồ sơ nhập học, biết sao được
đây? Đầu óc của nó như ở trên mây vậy, bây giờ hẳn là đã trở lại vị trí
cần ở. Nó mau chóng lấy bút viết, những thứ giấy tờ cần dùng đến quẳng
hết vào trong túi rồi mau chóng rời khỏi nhà.
- Tiểu thư, cô có cần tôi gọi người chở đi không? – Cô giúp việc hỏi
- À không cần đâu, tôi đi bộ là được rồi, tôi cũng cần mua vài thứ. – Nó đáp
- Nhưng mà cô đâu biết đường, vả lại cô cũng không có tiền Mỹ mà?
Nó dừng lại một chút, hình như đúng là nó chưa biết đường, mà đường thì nó hỏi là được, nhưng mà nó càng chưa có tiền Mỹ, ấy vậy mà hăng hái đi
chưa kìa. Nó cười cười, ngượng ngùng gãi đầu, nói :
- Hình như đúng thật, vậy tôi đi đổi cũng được
- Không cần rườm rà vậy đâu, tôi cho tiểu thư mượn, khi nào có tiểu thư
trả lại cho tôi cũng được. – Cô giúp việc vui vẻ, nó thì hơi ngại mấy
chuyện này, gặp nhau mới có một lần mà nó đã mượn tiền người ta
- Không sao, tiểu thư đừng ngại, này, cứ cầm đi. – Cô gái đó nhét tiền vào tay nó, thật là cảm kích quá đi mà
- Vậy được, tôi sẽ trả cho cô sau, cảm ơn nhé. Tôi đi đây, tạm biệt!
Nó nhanh chóng ra khỏi nhà rồi vui vẻ, hăng hái tung tăng đi thảnh thơi
trên đất nước Mỹ xinh đẹp. Bây giờ nó cần mua hồ sơ nhập học, ở đâu ta?
Hỏi người đi đường vậy.
- Sorry, can i ask a little bit not? (Xin lỗi, tôi có thể hỏi một chút không?)
- Okay.
Sau một lúc hỏi đường với cô gái da trắng, tóc vàng đi đường thì cuối cùng
nó cũng đến được nơi cần đến, bây giờ nó đang ngồi điền vào hồ sơ rồi
tiếp tục đến trường thiết kế nộp nữa là xong, mà cái trường nó nằm ở đâu ha? Vậy là phải tiếp tục đi hỏi đường.
Nó ngáp dài ngáp ngắn, bây giờ đã trưa lắm rồi mà nó vẫn chưa tìm ra cái trường nằm ở nơi nào, mệt mỏi nó bước đại vào một nhà hàng gần đó mà nghỉ mệt, tiện thể ăn uống
gì luôn, tiền ở đâu mà sang vậy hả? Là vầy nè, trong lúc nó đi tìm đường thì điện thoại nó có tin nhắn, Mẹ nó nhắn là đã chuyển tiền cho nó học
hành gì hết rồi, cũng đã đổi ra giúp nó luôn rồi, chỉ việc đi rút tiền
là xài được ngay. Nó chỉ đơn thuần gọi một phần súp và một phần màn thầu hấp, nó được miễn phí cả một phần tráng miệng và nước ngọt. Ăn được vài muỗn súp thì nó bỗng nhớ về khoảnh khắc nó và hắn đang ngồi ăn kem, lúc đó hắn vẫn đang chọc nó ăn nhiều, còn có lúc nó và hắn đứng trước tiệm
áo cưới, cùng ngắm hoa, cùng cưỡi ngựa, cùng ăn uống, cùng đi chơi, tất
cả đều hiện về trong nó, nó cũng nào biết rằng hắn cũng đang nhớ nó
nhường nào, cũng nhớ về những lúc đó. Mặc dù cả hai xa mặt cách lòng
nhưng trái tim vẫn đang hướng về nhau, vẫn đang nhớ nhau rất nhiều, vẫn
mong rằng mình có thể quay trở lại thời gian đó!
- Ờ thì..đi dạ hội, à không phải, là đi tiệc
- Tiệc á? Vậy chúng ta phải chọn váy trước chứ, rồi mới đến phụ kiện, đi theo tôi.
Nó dẫn Khánh Thư qua khu váy dạ hội rồi chuyển sang khu trang sức, xong
xuôi lại chuyển qua khu giày song lại chuyển qua hàng túi xách, cuối
cùng sau một hồi “vật vã” với mấy khu hàng hiệu này cuối cùng nó cũng đã chọn xong toàn bộ cho Khánh Thư.
- Cảm ơn bạn hiền nha, chắc tối mai tui sẽ là công chúa ở đó mất. – Khánh Thư cười tươi
- Có thể, bây giờ đi về thôi, mệt rồi.
Thư gật đầu rồi khoác vai nó ra về. Cả hai chia tay nhau ở quán café lúc
nãy rồi đường ai nấy đi, nhà ai nấy về, chỗ ai nấy ở. Nó vào nhà rồi nằm dài ra ghế salong để nghỉ mệt, vừa mỏi chân lại mệt muốn đứt cả hơi,
quả nhiên đi lựa đồ cho mấy cô nàng tiểu thư này thật là một “kì công”,
cái này không được, cái kia không xong, mãi mới sét hết một bộ cho Khánh Thư, ôi mệt chết mất. Nghỉ ngơi một lúc rồi nó lên phòng tắm rửa thay
đồ rồi nằm ngủ ngon lành, bây giờ dù cho ăn trộm có khiêng nó quăng
xuống sông nó cũng chẳng biết đâu.
17h PM :
Reng…reng…reng.
Chuông điện thoại đánh thức nó dậy, ai gọi thế nhỉ? Nó lồm cồm ngồi dậy
chụp lấy điện thoại rồi mắt nhắm mắt mở mà nghe, giọng vẫn còn ngáy ngủ.
- Ai vậy?
“- Tuyết Nhi, vẫn còn đang ngủ đấy à?” – Ông nội nó đầu dây bên kia khiến nó tỉnh mộng
- Đâu có ạ, con dậy rồi, dậy rất sớm đấy. – Nó “ngụy biện” cho sự ngủ như chết của mình
“- Được rồi, được rồi, sáng ông về rồi, con lo chuẩn bị đồ đi, tối mốt có tiệc, ông sẽ giới thiệu con với mọi người.”
- Ể? Ông không sợ họ biết sao ạ? – Nó thắc mắc
“- Không sao, ông không tin họ dám làm gì con, dù sao con cũng là con ruột của bà ta, cứ tin ông đi.”
- Con biết rồi, vậy gặp ông vào ngày mai nhé. Tạm biệt ông.
Nó cúp máy rồi thả người xuống giường, buổi tiệc ngày mai mong sẽ không có vấn đề gì đâu nhỉ, theo như lời nói của ông, bà ấy là Mẹ ruột nó, chắc
hẳn sẽ không làm gì nó đâu, mong là vậy. Gác tay lên trán nó nằm suy
nghĩ vu vơ.
- Suy ra thì mình không phải Tuyết Nhi, không phải con cháu nhà họ Lục, mình là Trần Khánh Ly. Mình..mình là……mình là con gái
của phu nhân Triệu, người giết bà nội. Không! Bà ta không phải Mẹ của
mình, bà ta bỏ mình từ khi còn rất nhỏ, bà ta đã mém khiến mình mồ côi
Cha, sau chừng ấy năm khi biết mình còn sống bà ta lại đi giết bà nội,
bà ta vốn dĩ không phải Mẹ mình, Mẹ của mình chỉ có một mình phu nhân
Lục thôi. Đúng, mình không phải con của bà ta, có ai đem con của mình mà vứt bỏ theo người khác chứ? Mình hận bà ta, mãi mãi không bao giờ gọi
bà ta là Mẹ. Mình có hai người Cha và một người Mẹ thôi, không phải hai
người.
Nó gạt đi những giọt nước mắt, tự hỏi lòg tại sao số
phận của nó lại như vậy chứ? Biết bao người sống trong nhung lụa mà sung sướng bao nhiêu, vậy tại sao nó phải thành ra như vậy? Tại sao lại bất
công như vậy? Nó hận, nó hận vì sao ngay từ lúc đầu không chọn cho mình
con đường đi, bây giờ nó như vậy còn trách được ai? Chỉ biết ngậm đắng
nuốt cay, nhưng rồi sẽ có một ngày nó sẽ thay đổi, nó chắc chắn phải
thay đổi!!