Cô Nhóc Đáng Iu Và Chàng Trai Lạnh Giá (Ver.2)

Chương 15 : Nốt nhạc thứ mười lăm

Ngày đăng: 16:35 18/04/20


Nốt nhạc thứ mười lăm



Nó gạt đi những giọt nước mắt, tự hỏi

lòng tại sao số phận của nó lại như vậy chứ? Biết bao người sống trong

nhung lụa mà sung sướng bao nhiêu, vậy tại sao nó phải thành ra như vậy? Tại sao lại bất công như vậy? Nó hận, nó hận vì sao ngay từ lúc đầu

không chọn cho mình con đường đi, bây giờ nó như vậy còn trách được ai?

Chỉ biết ngậm đắng nuốt cay, nhưng rồi sẽ có một ngày nó sẽ thay đổi, nó chắc chắn phải thay đổi!!



Sáng hôm sau, nó mặc một chiếc áo len

oversized màu kem hợp thời trang kết hợp với chân váy xòe, cùng với mái

tóc hơi xoăn phần đuôi, buông thả tự nhiên khiến nó trở nên nữ tính hơn. Ngồi xem tivi mà nó nghe tiếng cãi nhau ầm ĩ ở trước nhà, nó đành phải

bỏ dỡ bộ phim của mình mà chạy ra xem thử, thì ra là người quen đây mà.



- Thư! – Nó kéo tay cô lại để phòng hờ lỡ như cãi nhau dữ dội quá cái

không kiềm chế được thì nhào vô đánh lộn mất. – Sao lại cãi nhau vậy?

Còn cãi trước nhà tui nữa?



- Thì tui đến chơi, ai dè cái tên này đụng vô tui mà không chịu xin lỗi, người gì mà ngang như con cua vậy.



- Ngang cái gì mà ngang? Cô mới ngang đấy, tôi rõ là xin lỗi rồi, còn xin lỗi rất chân thành nữa mà cô cứ khăng khăng bắt tôi xin lỗi lại cho

được à, con người gì tánh kì cục vậy?



- Anh dám nói với tôi như vậy à?



&$%^U#@)/!~#%&*^*



- Thôi!!! – Nó hét lớn, câu chuyện cãi nhau của người Việt và người Mỹ

thật đáng sợ, nó không có đoạn kết luôn. – Đây là trước nhà tôi, làm ơn

đi, đừng cãi nhau về vấn đề nhỏ xíu này nữa, nếu muốn thì xin mời đến

nơi nào đông người ấy hãy cãi tiếp ha!



Nó nói xong rồi lui vào

trong nhà, Khánh Thư thì liếc mắt rồi hư một cái cũng đi theo nó, anh

chàng đó chắc hẳn tức lắm đây, không tự nhiên mất cả thời gian để cãi

lộn những chuyện gì đâu không.



- Tuyết Nhi…i…i…i.. – Cô gọi



- Lại muốn tái diễn lại cảnh hôm qua hay gì mà cứ bắt người ta xin lỗi hai ba lần mới chịu vậy? – Nó hỏi



- Làm gì có chuyện…ây mà kệ nó đi, Thư đến đây chỉ muốn nhờ một việc,

chính là Nhi đã chọn giúp cho tui đồ rồi phụ kiện, vậy thì..trang điểm

cho tui luôn đi. Hôm nay đi rồi, tám giờ tối ấy. – Cô đưa con mắt cún

con ra nhìn nó, còn nó thì gãi đầu rồi vò đầu bứt tóc song đập tay một

cái rồi đáp : - Được rồi, vậy tầm sáu giờ ba mươi đến đây đi rồi tui

trang điểm cho cô.


Nó “ngoan ngoãn” đi cùng Khải Minh, nhưng nó chẳng chịu ngồi yên đâu, hỏi

hết cái này qua cái khác, đòi hết cái này qua cái nọ, đây có thể nói là

dò xét.



- Anh nói anh tên Khải hả? – Nó vừa nghịch điện thoại vừa hỏi



- Là Khải Minh.



Nghe xong đáp án nó cũng chẳng hỏi gì thêm mà ngồi chơi game trên điện

thoại, trong khi đó có người đang nhìn tấm kính trên xe để thấy rõ mặt

nó đang tập trung thế nào.



- Nhìn đủ chưa? Tôi mà chết là anh đền không nổi đâu. – Nó lên tiếng bất ngờ khiến Khải minh phản ứng không

kịp, chơi gì thì chơi chứ nó vẫn quan sát xung quanh đang xảy ra chuyện





Tên này chắc hẳn là con cháu nhà họ Lục thật nên mới biêt

chuyện nó là ai, đã vậy cũng đối ử với nó rất tốt nhưng dù sao nó vẫn

chẳng có thiện cảm với hắn ta, trông cứ giả tạo kiểu gì đấy, không biết

tên này có vấn đề gì không nữa, thật nghi ngờ.



Về đến nhà an

toàn, nó đã thấy ông ngồi trên ghế sofa chăm chú làm gì đó, theo phép

lịch sự nó chào ông một tiếng rồi đi lên phòng đánh một giấc tới tận năm giờ tối.



- Không không…Thiên Vũ. KHÔNG!



Nó mới vừa nằm ác mộng, một cơn ác mộng khủng khiếp, cơn ác mộng đó khiến cho nó nhớ lại

chuyện khi còn ở Đà Lạt, cái cảnh tượng hắn đang đè nhỏ cứ mãi lẩn quẩn

trong đầu nó. Buồn bực trong lòng, nó quyết định đi tắm để “xả”. Hiện

giờ, sáu giờ hai mươi lăm phút, nó bước ra khỏi phòng tắm với tâm trạng

khá thoải mái, vừa đúng lúc thay Khánh Thư cũng đã đến.



- Tuyết Nhiiiii! Mới tắm ra à?? Chuẩn bị xong chưa? – Cô bình thản ngồi trên ghế



- Mọi thứ đều xong rồi, giờ làm luôn ha.



- Okay, tôi rất mong xem xem mình sẽ như thế nào khi lọt vào tay của cô,

mong rằng sẽ không quá thê thảm, nếu không sẽ mất mặt tôi lắm, mà cũng

đừng quá đẹp, nếu vậy tôi sẽ bị bu kín mất.



Nó cười hắc hắc, cô

gái này quả rất thú vị, lần nào cũng tự tin như vậy, chỉ có điều đôi lúc nói chuyện có hơi vô duyên tí nhưng không sao, đối với nó như vậy thôi

đã đủ, khuyết điểm có thể sửa lại theo thời gian, không gì là không thể.