Cô Nhóc Đáng Iu Và Chàng Trai Lạnh Giá (Ver.2)

Chương 16 : Nốt nhạc thứ mười sáu

Ngày đăng: 16:35 18/04/20


Nốt nhạc thứ mười sáu



Kết thúc việc trang điểm của Khánh Thư,

nó cũng chuẩn bị cho mình để đến buổi tiệc, còn không nhiều thời gian

nữa là tới giờ rồi, phải mau chóng hoàn tất mọi việc thôi.



- Vậy

cô có cần tôi giúp gì nữa không? – Khánh Thư hỏi, nhận được cái lắc đầu

của nó, cô mới an tâm rời nhà ông nó để di chuyển đến địa điểm khác



[...]



Nó đứng trước gương chỉnh lại mái tóc cho phù hợp, bàn tay vô tình chạm

vào sợi dây chuyền mà hắn tặng nó, giờ này hắn đang làm gì nhỉ? Lắc đầu

xua tan mọi việc trong đầu mình, nó nhanh chóng lấy chiếc túi nhỏ rồi bỏ điện thoại vào đi xuống lầu, ông nội và Khải Minh đã đợi nó sẵn ở dưới, chỉ cần lên xe và xuất phát thôi.



- Khải Minh, con hãy tự mình lo liệu đi, cô gái đó bám mãi không buông, con không thể để Lục Gia bị

mang tiếng xấu được. – Ông Lục Nhân vừa chỉnh cà vạt vừa nói



- Vâng, con biết mình nên làm gì mà.



- Câu nói này ta đã nghe nhiều rồi, ta cần con phải làm được, chứ đừng

chỉ biết nói suông, nếu không phải vì con là con cháu Lục Gia thì ta đã

sớm tống cổ con đi rồi. Khải Minh, con chỉ được tìm thấy cho nên ai cũng thương yêu con, ta mong con sớm tự lập đi.



- Chuyện đó con biết.

Ông nội, chuyện của Tuyết Nhi, ông định làm thế nào? Thằng nhóc Thiên vũ và Minh Lâm đó không thể chăm sóc tốt cho Tuyết Nhi đâu ông.



Ông Lục Nhân quay người lại, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Khải Minh, đáp :



- Con không cần phải lo chuyện này, mặc dù Tuyết Nhi không phải làcon

cháu của nhà chúng ta nhưng ta yêu thương nó như chính cháu gái của

mình, ta sẽ không để ai đụng đến một sợi tóc của con bé.



Nói thật

ra thì trước đây Lục Gia có một người cháu, đó là con trai của anh của

Ba nuôi nó, nhưng trong một phút sơ sẩy mà con trai họ bị bắt cóc, sau

đó thì chẳng có manh mối nào cả, cảnh sát cho rằng cậu bé đã bị bắt để

lấy nội tạng cho nên dừng điều tra, chính vì cú sốc này mà Ba Mẹ cậu bé

đổ bệnh nặng và qua đời sau một năm điều trị. Sau một thời gian rất dài, tính đến giờ đã mười bốn năm, Khải Minh cũng đã hai mươi tuổi. Nhờ cuộc gặp mặt vô tình mà ông Lục Nhân đã gặp được Khải Minh, không thể lầm

lẫn vào đâu được, những đường nét trên gương mặt, chính vết bớt đó đã

chứng minh tất cả, thậm chí khi xét nghiệm AND cũng chứng minh anh chính là con cháu Lục Gia, nhưng từ khi anh được nhận đến nay luôn khiến ông

Lục phiền lòng, ăn chơi, tiêu xài thả ga mà chẳng biết gì cả, suốt ngày

chỉ cặp kè với những đứa con gái hư hỏng, bây giờ lại khiến cho đứa con

gái đó mang thai suốt ngày đòi sống đòi chết khiến cho ông Lục rất tức

giận nhưng anh ta chẳng giải quyết chuyện này, thậm chí còn rối lại thêm rối. Ông cũng từng nghĩ rằng rốt cuộc đây là sự thật hay dối trá, trước đây anh rất ngoan ngoãn, thời gian trôi qua anh lại thay đổi như bây

giờ, là một đứa phá gia chi tử, bay giờ thì cũng chỉ có những người đó

mới biết được sự thật, một sự thật tàn nhẫn.



- Ông nội, chúng ta

đi thôi ạ. – Nó từ trên lầu đi xuống khiến Khải Minh như mất hồn, ánh

mắt cứ dõi theo nó, không lẽ cô gái này lại khiến anh “đổ” một cách dễ

dàng như vậy sao?
Âm nhạc nổi lên, là một bản tình ca lãng mạn để khiêu vũ, trong khi mọi

người khiêu vũ thì một góc bên chỗ nó vẫn đang mải mê nói chuyện.



- Cậu có biết không, khi cậu đi tớ rất bực mình đấy, sao cậu lại đi chứ?

Bây giờ tìm thấy cậu rồi, cậu nhất định phải về Việt Nam, nếu không

Thiên Vũ sẽ trách tớ, coi như tớ xin cậu, Thiên Vũ thật sự rất nhớ cậu,

cậu về đi. – Nhỏ nài nỉ nó



- Nhưng tôi...



- Tuyết Nhi. –

Minh Lâm bước từ trong một nơi không có ánh đèn đi ra chỗ nó. – Anh và

Phương Thy đã quyết định rồi, em và Thiên Vũ là của nhau, cho nên xin

em..xin em..!



Nó vẫn còn có điều gì đó cảm thấy kì lạ và không

đúng, họ chấp nhận buông tay dễ dàng vậy sao? Sao cảm thấy có đôi chút

kì lạ quá, không đúng nha, rõ là cái lúc nó còn ở Việt Nam, suốt ngày

đều cãi qua cãi lại, nó chỉ mới đi vài ngày đã thay đổi như chong chóng

vậy, nhanh thật.



- Em...có thể hỏi một câu không?



Nhận được cái gật đầu của ba người, nó lập tức đưa ra câu hỏi.



- Người lớn trong nhà đều biết chuyện này chứ?



Hắn định nói không nhưng nhỏ nhanh miệng đã đáp lại là có, vốn dĩ chuyện

này chưa ai biết ngoài ba người họ, kể cả Tú Tuệ, Minh Tuấn hay Khánh Du cũng vậy, đều không biết chuyện gì xảy ra cả. Sau câu trả lời của nhỏ,

hắn quay sang nhìn nhỏ với ánh mắt đầy những thắc mắc.



- Cậu biết

không, thương trường mấy ngày nay tranh đấu dữ lắm, nếu như sơ suất có

việc gì thì cổ phiếu của công ty sẽ suy giảm đáng kể đó. Nếu như có

chuyện gì để báo chí biết được, họ sẽ phóng to chuyện ra, lúc đó tớ nghĩ chắc công ty đó hơi bị thua lỗ đấy. – Nhỏ nói hai câu này như muốn đáp

trả thắc mắc trong lòng hắn, thật thông minh.



- Vậy..ông nội, công ty ông chắc không bị ảnh hưởng chứ? – Nó buột miệng hỏi, ông nó cười rồi đáp đầy tự tin :



- Không vấn đề gì, ông là ai chứ? Sao có thể xảy ra chuyện này, con cứ

yên tâm đi, chuyện gì cũng có cái số của nó cả. Nào, mau ra nhảy đi.



Câu nói của ông nó vừa mới đặt dấu chấm đã có hai bàn tay đưa ra trước mặt

nó, một là của hắn, hai là của Khải Minh, chẳng biết anh ta hôm nay ăn

cái thứ gì mà lại như vậy, cứ khiến nó khó xử miết như thế.



- Tôi nhảy với anh, còn Nhi nhảy với Vũ, lại đây.



Cũng may còn có Khánh Thư ở sau giúp cho nó, nếu không có lẽ nó phải đặt tay hai người này với nhau rồi. Một cặp trai tài gái sắc, một cặp không hề

quen biết nhau, một cặp anh em tài giỏi. Nhưng ẩn đằng sau đó là một kế

hoạch nhắm thẳng về một cô gái vô tội.