Cô Nhóc Đáng Iu Và Chàng Trai Lạnh Giá (Ver.2)
Chương 21 : Nốt nhạc thứ hai mươi mốt
Ngày đăng: 16:35 18/04/20
Nốt nhạc thứ hai mươi mốt
Sau dòng suy nghĩ đó, Khánh Thư ngay lập tức kéo mọi người sang hết khu này qua khu
khác, vừa đi vừa nói luyên thuyên về nơi mà mình đến, bọn họ cũng bị
Khánh thư xoay một vòng cho chóng cả mặt, hoa cả mắt, đi cả buổi trời
mới phát hiện ra rằng những thứ Khánh Thư chỉ chỏ, nói về nơi này họ đều không nghe thấy, chỉ giống như một con người vô thức đi theo mà thôi,
lỡ may cô ấy mà hỏi lại về những thứ mình mới nói mà bọn họ không trả
lời được thì chẳng phải sẽ thấy cái cảnh “sư tử” nổi giận hay sao? Thật
sự rất đáng sợ, khung cảnh hồi sáng đã là quá đủ, nếu thêm lần này nữa
thì chắc về nhà luôn cho xong, cầu mong Trời Phật cho buổi đi chơi này
yên ổn.
- Nãy giờ tôi nói các người nghe có hiểu không? – Khánh Thư vừa quậy ly coca vừa hỏi
Đúng, bọn họ chính là đang ở khu ăn của công viên, trên bàn cũng đầy các món
ăn, không còn chỗ để nhét thêm gì nữa dù chỉ là một bông hoa nhỏ xinh.
Quyết định vào khu ăn không phải của Khánh Thư mà chính là của Phương
Thy, nhỏ đã đi bộ mệt lử rồi, cả đôi chân cũng sắp nhũn ra, đi đứng cũng run run mới quyết định chui vào đây, mà giờ này cũng đã là một giờ
trưa, ngồi ăn uống nghỉ ngơi một lát rồi hãy đi tiếp, dù sao ở Mỹ cũng
không nắng gắt, dịu dàng, thoáng mát, không lo về giờ giấc.
- Ừ..có, hiểu hiểu hiểu. – Nhỏ nhanh chóng phản ứng lại trong khi những người khác thì ngơ người khi nghe thấy câu hỏi đó từ cô
- A đúng rồi, chúng ta đã đi xong cái này rồi, tiếp theo đi đâu??
Khánh Thư hỏi một lần nữa khiến cả đám chìm vào suy nghĩ, có thể đi đâu đây
ta? Nhìn thấy cảnh này, trong lòng cô cũng sớm có dự tính trước cho họ,
dù sao thì cô cũng ở đây từ nhỏ, biết nhiều nơi, chơi nhiều chỗ, thôi
thì chia sẻ cho họ biết chút đỉnh, coi như làm người tốt một lần chứ đợi họ suy nghĩ rồi sộp Google thì mất thời gian lắm, chưa tính đến chuyện
người này đi kia kẻ khác đi nọ, phiền chết mất.
- Không biết đi đâu chứ gì? Thôi vầy, tôi làm người tốt một lần, dẫn các người đi chơi.
Tất cả mọi người gật đầu tán thành, Khánh Thư cũng vui vẻ ăn tiếp phần ăn
của mình rồi cả nhóm bắt đầu xuất phát đến “con phố ẩm thực” ở Mỹ. Vừa
đặt chân đến đây, mọi người đều phải nức mũi vì mùi thơm của các thức ăn tại đây, nhỏ dãi vì nhìn thấy các đĩa thức ăn được trang trí đẹp mắt
nhưng không quá xa hoa, cả lũ như những “con lợn” háu ăn chạy đến từng
quán để nhìn rồi mới bắt đầu mua, ai ai cũng cầm theo hai gói thức ăn,
vừa đi vừa nhai nhồm nhoàm đến những đứa con trai đứng đó cảm thấy sợ
hãi mà bất giác lùi ra sau một bước, cả nó là con gái mà khi nhìn Khánh
Thư và nhỏ đứng ăn còn hốt cả hền thì nói chi đến họ.
- Ế Phương Thy, cậu không ăn được tỏi mà. – Nó chụp lấy cánh tay của nhỏ, ngăn cho nhỏ
không cắn, bởi vì từ khi còn bé nhỏ đã không thể ăn tỏi và hành, nó có
mùi rất kinh khủng chính là câu nói mỗi khi nhỏ nhìn thấy chúng, có thể
nói, tỏi và hành chính là “khắc tinh”.
- Cảm ơn, tớ còn không nhìn thấy chúng, tớ sẽ ói mất nếu ăn trúng tỏi và hành, nó có mùi rất kinh khủng. – Nhỏ nhăn mặt lắc đầu
“Ghét tỏi và hành sao?? Ồ…Tuyết Nhi lại gợi ý cho mình cách để chơi cô ta,
mặc dù Lục Tuyết Nhi không biết chuyện này nhưng dù sao cũng phải cảm ơn cô nhiều, hí hí.” – Khánh Thư cười khúc khích đủ mình nghe, trong đầu đã có sẳn “vài thứ” để làm “món quà bất ngờ” cho nhỏ
uống cho thật no là được, ngày hôm nay chỉ đơn giản như vậy thôi.
- Mố? Cô đi mà không nói với tôi, có còn là bạn không hả? - Khánh Thư tức giận hét vào điện thoại
“- Xin lỗi mà, nhưng tối chúng tôi mới đi, cô có thể tới đây gặp tôi mà.” - Giọng nó ôn nhu
- Biết ngay mà, cô lúc nào cũng thế. Thôi cứ đi đi, tôi không đến đó đâu, mắc công ông nội cô lại mắng tôi. - Cô đấm đấm vào gối, chu môi nói
“- Được rồi, hay tôi tới chơi với cô?”
- Được đó, chúng ta hẹn nhau ở quán café gần nhà tôi nha, ba giờ.
“- Oke.”
Khánh Thư tung gối lên trời, nhảy tưng tưng trên giường rồi ngã phịch xuống
sàn, cũng may chỉ có lưng bán cho trần nhà, mặt thì chỉ cách sàn tầm
10cm, thức ăn mới ăn lúc nãy cũng xíu nữa tuôn ra hết. Cố gắng ngồi dậy, xoa xoa cái bụng đang đau vì tiếp đất lúc nãy, mặt nhăn như khỉ ăn ớt,
thầm trách cái giường đáng ghét đó, dám khiến cô té nhào xuống dưới,
mình thì đau ê chề, chắc nó thì hả hê, vui ghê, hê hê hê.
Mười bốn giờ không phút, tại quán café :
- Tôi nói tổn thương lắm cô biết không? Ngày hôm qua tôi đợi các người
ròng rã, hôm nay các người về Việt cũng không nói với tôi. – Khánh Thư
giận dỗi
- Xin lỗi, chúng tôi cũng vì chuyến đi chơi hôm qua mà
ngủ đến tận hai giờ trưa mới dậy, không nhớ chuyện đó nên không nói với
cô.
- Hiểu rồi, hay tôi đi với cô nha?
- Cô đi với tôi? Nhưng còn Ba Mẹ cô??
- Không sao, tôi nói họ một tiếng, dù sao họ cũng bận lắm, tôi ở đây cũng chẳng có gì chơi, đi mà~ - Khánh Thư nắm tay nó nài nỉ
Nó vẫn còn lo lắng về chuyện này, lỡ như Ba Mẹ cô ấy từ chối thì chẳng
phải Khánh Thư sẽ rất buồn hay sao, mặc dù là bọn họ quyết định nhưng
trong thâm tâm nó cũng cảm thấy có lỗi, làm sao đây? Cùng lúc đó một
chiếc xe hơi màu đen sang trọng chạy ngang qua, người ngồi trong xe là
Mẹ Khánh Thư, bà cũng nhìn thấy con gái của mình, liền kêu tài xế dừng
xe, ngồi quan sát một lúc.
- Khánh Thư, con bé đang ngồi với ai vậy? Cô gái này hình như từng thấy…
Bà ngồi trong xe chống tay suy nghĩ, sựt nhớ gì đó mà mở túi xách ra, lấy
ra một tấm hình, người trong hình lại là nó, bà ta nhìn chăm chăm vào
tấm hình rồi ngước lên nhìn nó đang nói chuyện với Khánh Thư, đúng là
một người, chẳng lẽ con gái của bà lại là..