Cô Nhóc Đáng Iu Và Chàng Trai Lạnh Giá (Ver.2)
Chương 22 : Nốt nhạc thứ hai mươi hai
Ngày đăng: 16:35 18/04/20
Nốt nhạc thứ hai mươi hai
Bà ngồi trong xe chống tay suy nghĩ, sựt nhớ gì đó mà mở túi xách ra, lấy ra một tấm hình, người trong hình lại là nó, bà ta nhìn chăm chăm vào tấm hình rồi ngước lên nhìn nó đang nói chuyện với Khánh Thư, đúng là một người, chẳng lẽ con gái của bà
lại là.. Nghĩ đến đó, bà lập tức mở cửa đi vào quán café, đi tới bàn của hai người họ làm Khánh Thư cũng khá bất ngờ, đừng nói là đi theo dõi cô nhá?
- Sao Mẹ lại ở đây? – Cô nhíu mày hỏi, ánh mắt chứa đựng sự hờ hững, lạnh lùng khiến bà chột dạ, cũng khiến nó bất ngờ với thái độ
này của Khánh Thư, chẳng lẽ hai Mẹ con họ cãi nhau hay sao?
- Mẹ..Mẹ vô tình đi ngang qua thấy con nên..vào đây xem thử.
- Có gì mà xem? Con chỉ là nói chuyện với bạn, không có gì cả. – Cô ngồi vắt chéo chân, khoanh tay nhìn bà
Bà Triệu mặc dù ngoài mặt tỏ vẻ hơi lo lắng nhưng thật ra bên trong lại
thầm mắng chửi đứa con gái ngoan hiền của mình, lại dám đem cái bộ mặt
đó ra nói chuyện với bà ngay trước mặt bạn của cô, chẳng xem người Mẹ
này ra gì cả, dù cho ngày đó bà đã làm như vậy với cô thật nhưng đó cũng là “trả nợ” cho bà, công nuôi nấng, tiền tài bà bỏ ra để có một Triệu
Khánh Thư như bây giờ. Đúng, đó cũng chỉ là trả nợ mà thôi.
-
A..con là bạn của Khánh Thư sao? Con tên gì? – Bà lập tức di chuyển sang hỏi nó, Khánh Thư ngồi đó nhìn mà cũng ngứa con mắt, bà ấy cứ hể gặp
bạn cô lại cứ hỏi tên gì, mấy tuổi, ở đâu này nọ, lần nào gặp đứa con
gái nào hơi bằng hoặc hơn tuổi hơn cô đều nghĩ là con gái thất lạc của
mình, chẳng phải lố bịch lắm sao, cô cũng muốn đào lỗ chui xuống cho
xong
- Thôi đi Mẹ, đừng cứ hể gặp ai Mẹ cũng nghĩ là con gái thất lạc của mình, cô ấy là tiểu thư nhà giàu đó, không phải là chị hai đâu. Với lại con nghĩ, Mẹ cũng chẳng thể có được đứa con gái vừa tốt vừa
ngoan như Tuyết Nhi đâu.
Khánh Thư bực bội đứng dậy kéo nó đi ra
khỏi quán để bà đứng đó nhìn theo mà tức sôi máu, con nhỏ này, lâu ngày
chưa dạy dỗ lại dám giở cái giọng mất dạy đó nói với bà, lần này về xem
bà sẽ dạy lại cô như thế nào.
- Sao cô lại như vậy với bà ấy, dù sao cũng là Mẹ cô. – Nó thắc mắc, ôn nhu hỏi
- Bà ta không phải Mẹ tôi, chẳng có người Mẹ nào lại đem con mình cho
người khác cả. – Cô tức giận, giọng nói trẻ con thường ngày lại trở nên
lạnh lùng như thế, chắc đã xảy ra chuyện gì thật sự không tốt, thôi thì
chuyện cô ấy muốn về Việt Nam nó sẽ nói giúp, cũng nên để Khánh Thư về
thăm lại nơi cô sinh ra
[…]
Nó hiện giờ đang ở trước nhà
Khánh Thư, đợi cô mở cửa, mà cũng phải công nhận, nhà cô ấy còn hơn cả
biệt thự, lấy màu trắng và xanh dương làm chủ, nhìn vào cảm thấy thật
mát mẻ. Nghe tiếng cánh cửa mở ra, nó mới lon ton đi theo cô vào nhà,
đúng lúc đó bà Triệu cũng về đến, thấy nó như thấy tiền, liền chạy lại
cười tươi hớn hở bắt chuyện với nó, ngay cả con gái của mình cũng “bơ”
- Cẩn thận đi!
Hắn ta bước đi một nước để lại bóng hình nhỏ nhắn đó đứng trong màn đêm
lạnh giá bởi gió trời của Mỹ. Cô gái đó cắn răng, hai tay nắm chặt lại
thành hình nắm đấm, gương mặt xinh đẹp cũng hiện rõ sự tức giận, sao hắn ta dám nói với cô với thái độ như thế, tình hình gì đây chứ, lúc đầu
còn ngọt ngào bảo cô đi gặp người đó, vậy mà bây giờ lại tỏ vẻ vậy sao,
hắn ta thậm chí không thèm hỏi thăm đứa bé trong bụng của cô, dù sao
cũng là cốt nhục của hắn, lại lạnh lùng như thế, để đó rồi coi, cô sẽ
trả lại anh gấp đôi.
Cả đám sau khi làm thủ tục xong liền lên máy bay ngồi, Khánh Thư quả nhiên may mắn khi mua trúng vé máy bay của hãng nó đi, lại cùng một chiếc, cùng một khoang, thật quả là quá may mắn
rồi.
Không giờ không phút. Trên máy bay ai cũng đã chìm vào giấc
ngủ, riêng chỉ có Khánh Thư là vẫn còn thức nhìn ra ngoài cửa sổ, ngắm
những vì sao tinh tú lấp lánh trên bầu trời, cảm thấy thật thương hại
cho mình, cô không thể giống chúng, lấp lánh như thế, trong sáng như
thế, một người như cô, sao có thể so sánh với chúng? Liếc mắt nhìn nó
đang an tĩnh nằm cạnh bên, lòng chợt dâng cảm giác ấm áp, nếu như nó có
thể là chị của cô thì hay biết mấy, như thế thì trong những năm này, cô
không phải một mình.
- Này, chưa ngủ à? – Nó đột nhiên vỗ vai Khánh Thư làm cô giật nảy người, ấy thế mà lúc nãy tưởng nó đã ngủ rồi chứ
- Không ngủ được. – Cô mệt mỏi lắc đầu, hai tay đan vào nhau
Nó nhìn thấy Khánh Thư như thế, dường như có tâm sự gì muốn nói nhưng lại ngại, có phải là vì Mẹ cô?
- Có tâm sự sao? Có gì cứ nói với tôi, tôi sẽ ngồi nghe cô nói. – Nó nắm lấy bàn tay đang lạnh của cô, mỉm cười nói
Khánh Thư ngước mặt lên nhìn nó, nhìn thấy nụ cười thiên thần đó lòng không
khỏi xúc động mà bật khóc, dụi đầu vào người nó như một đứa con nít mới
bị ăn hiếp.
- Làm sao vậy? – Nó thắc mắc, bàn tay thon thả vuốt mái tóc mềm của cô
- Nếu tôi nói ra cô có phải cũng bỏ rơi tôi? – Khánh Thư vẫn như đứa con nít, khóc ướt cả một mảng áo của nó
- Nhưng chuyện gì cơ?? – Nó hỏi, thấy không có tiếng hồi đáp liền đồng ý. – Được rồi, tôi hứa sẽ không bỏ cô đâu, dù cô cướp giật, giết người tôi cũng không bỏ cô. Mà chắc không phải chuyện đó đâu nhỉ…?
Khánh
Thư thả nó ra, gạt đi hết giọt nước mắt trên má, tịnh tâm lại một hồi
rồi bắt đầu kể câu chuyện của mình cho nó nghe, nó cũng khá bất ngờ,
thật không tin rằng Triệu Khánh Thư mà nó quen biết lại có một quá khứ
đau khổ như vậy, tủi nhục như vậy. Giọng điệu của cô cũng chẳng có chút
gì là giả dối, mà ai lại đi nói dối chuyện này làm gì, cô cũng chẳng
muốn tự rước họa vào thân đâu nhỉ.Vậy nếu nói ra, bà Triệu là đang đóng
kịch trước mặt nó sao? Tại sao chứ?