Cô Nhóc Đáng Iu Và Chàng Trai Lạnh Giá (Ver.2)

Chương 23 : Nốt nhạc thứ hai mươi ba

Ngày đăng: 16:35 18/04/20


Nốt nhạc thứ hai mươi ba



- Một lũ vô dụng, tìm một người cũng không ra thì làm ăn được cái gì hả?!



Bà Triệu điên tiết lên, đã cố ý khóa cửa chặt chẽ lại hết, còn cử người

canh chừng Khánh Thư, vậy mà bọn họ lại dám đi đâu mất để Khánh Thư chạy đến sân bay, giờ tìm không ra, tính làm sao đây, lỡ như cô kể hết mọi

chuyện với nó thì bà phải làm sao đây chứ. Lục Tuyết Nhi ở trước mắt,

con gái của bà ở trước mắt vậy mà không thể nào giữ lại.



- Được lắm,

các người muốn đi, tôi sẽ đi cùng, không thể nào để con mình rơi vào tay kẻ khác một lần nữa.! Lập tức đến sân bay, chúng ta sẽ sang Việt ..



.



.



Sau khi máy bay hạ cánh, tất cả mau chóng di chuyển ra ngoài để bắt taxi đi về nhà. Tâm trạng mấy người bọn họ cực kỳ phấn khích, thế là sau bao

nhiêu ngày, cuối cùng cũng được về ngôi nhà thân yêu của mình.



- Mà lần này Khánh Thư đi chung, vậy cô ấy ở đâu? Khách sạn à? – Nhỏ hỏi



Khánh Thư cười cười, nắm lấy tay nó rồi đáp :



- Trên máy bay tôi và Tuyết Nhi đã bàn với nhau, tôi sẽ ở nhà cô ấy.



Thấy nó và Khánh Thư vui vẻ, thân thiết với nhau như thế này, trong lòng nhỏ bỗng nhen nhóm một cảm giác khó chịu, bực tức, bọn họ chỉ mới quen nhau chẳng bao lâu mà lại thân như đã quen từ kiếp trước, còn thân hơn cả

tình bạn mấy năm trời của nhỏ và nó, nói sao không cảm thấy ghen tỵ chứ. Trong khi bọn họ tay nắm tay, cười nói vui vẻ thì bên đây nhỏ lại phải

một mình, tay cũng tự mình nắm lấy, cảnh vật cũng tự mình xem lấy, có

phải nó đã thay lòng rồi không?



“Hoàng Phương Thy, ngay từ lúc

cô và anh mình bày ra những trò này sao không nghĩ đến chuyện như bây

giờ, để rồi một mình mình ngồi đó mà tự nắm lấy tay, muốn khóc cũng

không có ai an ủi. Đáng đời!”



Mãi một tiếng sau mới đến nhà

của nó, trong xe cũng chỉ còn duy nhất mỗi nó, Khánh Thư và bác tài xế

bởi vì nhà của ba người kia chỉ mất nửa tiếng là tới, còn nhà nó phải

cộng thêm nửa tiếng nữa, ngồi đến cả toàn thân mỏi mệt, mông cũng ê,

chân cũng tê, bây giờ phải tự lực cánh sinh mà bước xuống xe.





bấm chuông ì xèo chỉ mong có người ra mở cửa, nhưng đợi mãi vẫn không

thấy ai ra mở cửa, cũng đúng thôi, đã là nửa đêm, còn ai thức mà đợi họ

chứ, dù sao thì nó vẫn chưa nói với ai là ngày hôm nay sẽ về vì muốn tạo bất ngờ, bị vậy là đáng lắm mà.



- Aaa, phải đợi nữa sao?? – Cô mệt mỏi ngồi phịch xuống đất, thở dài một cái



- Để tôi gọi cho Mẹ, đợi một chút đã.


- Ba đừng nói như vậy, Ba chỉ vì muốn tốt cho con thôi, con phải cảm ơn Ba mới đúng.



Nó cố ngăn những giọt nước mắt lại nhưng có vẻ bọn chúng không nghe lời

chủ nhân, cứ mãi thi đua nhau lăn trên má nó rồi rớt xuống sàn nhà, nó

giơ tay còn run cũng mình lên lau nước mắt cho Ba ruột của mình, trong

lòng bỗng dâng trào cảm giác ấm áp, hạnh phúc, cuối cùng ông cũng nhận

lại nó, đối với nó chỉ vậy là đủ, sau này nó nhất định sẽ chăm sóc tốt

cho ông, không phải để ông vất vả nữa. Nó ôm chầm lấy ông, cả hai ôm

nhau trong nước mắt, nước mắt hạnh phúc. Sau lưng nó cũng có người đang

khóc không kém gì nó nếu không cố gắng kìm chế lại cảm xúc – Khánh Thư,

cô rất cảm động trước câu chuyện của nó, mặc dù không nghe được đầu đuôi thế nào nhưng bản thân cô cũng đã hiểu chuyện gì đang xảy ra, nếu như

bản thân cô cũng được một phần như nó thì quá tốt rồi, cô không có yêu

cầu gì quá cao, chỉ là mong muốn mình có một gia đình hạnh phúc, không

cần nhà giàu, tiền tài chất thành giấy, những thứ đó vốn dĩ cô không

cần, nhưng số phận lại khiến cô không Cha không Mẹ, bị bỏ rơi ở viện mồ

côi, cứ tưởng sau khi mình được nhận nuôi thì sẽ khác, nào ngờ còn thê

thảm hơn ở nơi đó. Nhìn ông bà Lục thương yêu nó còn hơn cả con ruột của mình mà cô lại cảm thấy ghen tỵ, cũng là con người như nhau, tại sao

lại phân biệt đối xử như thế, ông Trời rốt cuộc muốn cô sống không bằng

chết hay sao, tại sao lại dày vò cô như vậy?



- Khánh Thư…



Nó sau khi buông ông Trần ra, định quay đầu lại nói gì đó với Ba Mẹ nuôi

thì nhìn thấy Khánh Thư đang âm thầm rớt nước mắt mà nó cảm thấy xót xa, nhanh chân chạy lại ôm cô vào lòng vuốt ve, an ủi khiến cho ba người

lớn nhìn thấy mà cảm thấy khó hiểu, chẳng lẽ nó cũng đã kể cho cô bạn

bên Mỹ này biết hết rồi sao, nếu không sao lại khóc đến khó coi như vậy.



- Xin…xin.. xin lỗi, t-tôi…tôi không nên khóc như thế này. – Cô cố gắng

kìm chế lại, nhưng càng kìm chế lại càng khiến nước mắt chảy ra nhiều

hơn



- Không, tôi đáng ra nên nghĩ đến cô, cô còn khổ sở hơn tôi nhiều, xin lỗi.



- Chuyện gì vậy? Sao hai đứa lại khóc đến khó coi như vậy? – Bà Lục thắc mắc



Nó thả Khánh Thư ra, từ từ chậm rãi kể lại hết đầu đuôi câu chuyện khiến

mọi người vô cùng sửng sốt, thì ra là con gái nuôi của Triệu Minh Cương

và bà ta, nhưng nghe theo lời kể của nó thì có vẻ cô gái này chẳng mấy

sung sướng mà phải gọi là “xấu số”, nói ra cũng hên là lúc trước nó

không lọt vào tay của bọn họ, nếu không có lẽ Triệu Khánh Thư bây giờ

phải là nó mới đúng. Thật sự thì sau câu chuyện này, có lẽ mọi người nên đề phòng hai người bọn họ, dù sao cũng là trùm xã hội đen, tốt nhất nên tránh xa, nếu mảy may có chuyện gì, e rằng sẽ có người ra đi theo bà

nội của nó.



- Ông chủ, tôi đã tìm ra được nhà của Lục Tuyết Nhi, tiểu thư cũng đang ở nhà của họ.



“- Rất tốt, tiếp tục theo dõi. Nhớ nói với con nhỏ kia là nên cẩn thận một chút, nếu xảy ra chuyện gì thì chuẩn bị chết đi.”



- Tôi rõ rồi ông chủ, dạ được.