Cô Nhóc Đáng Iu Và Chàng Trai Lạnh Giá (Ver.2)

Chương 24 : Nốt nhạc thứ hai mươi bốn

Ngày đăng: 16:35 18/04/20


Nốt nhạc thứ hai mươi bốn



Nó và

Khánh Thư nằm trên giường xem phim, có lẽ khi từ sân bay trở về có quên

gì đó quan trọng thì phải mà nó lại không hề nhớ đến, nhưng trong thâm

tâm cũng nghĩ rằng mình đã quên gì đó, lập tức trèo xuống giường mở tủ

quần áo, lục tung cả căn phòng lên tìm câu trả lời nhưng đáp lại là một

khoảng không vô tận. Khánh Thư thấy nó đang ngồi ngay đống quần áo đó vò đầu bứt tóc, cũng không hề chú ý xung quanh vì ai đó mà rất bừa bộn,

cảnh tượng này nói ra cũng thật hiếm thấy, nó là một con người gọn gàng, sạch sẽ, vậy mà hôm nay trong phút chốc không nhớ ra mình quên gì mà

làm rối tung căn phòng xinh xắn, đẹp đẽ kia lên, phải chụp hình, lưu lại bằng chứng.



- Babe, cô nhìn xung quanh mình xem thế nào. – Khánh Thư an tĩnh nằm trên giường, cười cười nói



Nó sau khi “tiêu hóa” được câu nói đó liền đảo mắt một vòng, mắt chữ A

miệng chữ O bất lực ngồi nhìn đống lộn xộn do mình gây ra, Khánh Thư nằm sải lai trên giường, cất tiếng hỏi :



- Cô làm sao vậy?



Nó thở dài rồi để mình tự do rơi xuống đống đồ đó, lại tiếp tục thở dài một hơi nữa, đáp :



- Tôi nghĩ mình quên thứ gì đó nhưng rõ ràng đồ đạc đều có đủ ở đây chỉ

trừ vài thứ tôi để lại bên Mỹ, rốt cuộc làm rối tung đồ lên cũng chẳng

biết mình quên thứ gì.



- Cô nói cho mọi người rằng mình đã về đây chưa? Tất cả luôn ấy??



Nó gật đầu rồi bỗng A lên một tiếng, hình như là chuyện này, nó quên gọi

cho bộ ba “sát thủ” Tuệ - Tuấn – Du, hèn chi tìm trong phòng không thấy

là phải, bọn họ đâu ở trong phòng nó, nó cũng chẳng dán hình họ trong

phòng, sau đợt này nó nhất định ghi tên mọi người vào tường, như thế

nhìn vào là nhớ ngay.



- Tuyếtttt...Nhiiii.



Một âm vực lạ

vang lên khiến cả hai giật nảy người, tự hỏi âm thanh đó từ đâu chui ra

vậy?? Ôi cái chất giọng nhão nhẹt này là của người nào, nam không ra

nam, nữ không ra nữ, chẳng lẽ…tên biến thái lỗi giới tính nào đó hay

sao?? Vậy sao chui vào nhà nó được, không phải biến thái thì chẳng

lẽ…cướp?? Nhưng sao lại biết tên của nó? Sộp Google à?



- Tuyếtttt...Nhiiii..iiiii



Chất giọng đó càng ngày càng gần phòng nó, Khánh Thư cũng vì bị dọa cho sợ

ma ôm nó cứng ngắc, cả mắt cũng không dám mở, miệng mấp máy liên hồi như đang đọc kinh, chỉ còn mỗi nó một mình đối diện nhìn cánh cửa đó, xem

xem tên nào dám bước vào đây ăn cướp, biến thái đây hả, nó sẽ đích thân

dùng đôi tay của mình mà đánh tên đó nhừ tử, nhưng mà nghe tiếng bước

chân, có lẽ không phải chỉ có một người..



Cốc…cốc…cốc… Ba tiếng

gõ cửa vang lên làm nó và Khánh Thư thót tim, theo sau đó là tiếng vặn

nắm cửa rất mạnh bạo, lúc nãy chẳng biết trời xui đất khiến thế nào mà

nó thuận tay bấm nút khóa, bây giờ vẫn còn thời gian để tẩu thóa, nhưng

mà từ đây mà nhảy xuống dưới là hơi bị phê à nha, không chết chắc cũng

gãy tay gãy chân, bó bột nằm viện à. Thôi kệ, đến đâu thì chết, dù sao

có chết nó cũng lôi đám đó chết chung cho vui nhà vui cửa.


- Em vừa mới nói nhận chị làm chị của em mà, nhỉ? – Tú Tuệ mỉm cười, xoa mái tóc đã rối bù của Khánh Thư lên, khiến trọng lượng của mình tăng lên đột ngột mà đâu hề biết người bên dưới sắp chết đến nơi



- Chị….chị…điên..chế….. – Cô khó nhọc lên tiếng, câu nói chưa thành đã vội tan vào không khí



Nó thấy tình trạng của bạn của mình bất ổn liền chạy lại kéo Tú Tuệ ra,

Khánh Thư vì được nó cứu sống một mạng mà cố kìm chế để không nhào lại

cào cho Tú Tuệ vài phát, chị ta quá ác độc rồi, người ta giết người bằng thuốc, dao, súng,…thì chị ta dùng cách lấy thân của mình mà đè cho đối

phương chết, kiểu chết này cũng thật đau đớn mà.



- Chị..chị điên

rồi, chị là thể loại giết người bằng thịt đấy à? Định đè cho tôi chết

luôn sao? Xin lỗi nhưng không thể nào, mạng tôi lớn lắm, không chết được đâu. Tốt nhất chị nên đè tôi chết, nếu không tôi sẽ đè lại cho chị chết đấy. – Khánh Thư vừa thoát nạn đã “hồi âm” lại cho bà chị kia, thở một cách khó nhọc



- Xin lỗi, xin lỗi, chị là không cố ý đâu, vả lại đâu có ai nỡ lòng giết cô chị dễ thương này đâu nhỉ?



- Hẳn là dễ thương… - Khánh Du và Minh Tuấn lầm bầm trong miệng, không hẹn mà cùng đồng thanh khiến câu nói trở nên nghe rõ hơn



- Hai người nói cái gì?! – Cô quay phắt người lại, phóng điện nhìn bọn họ



- Bọn anh nói em dễ thương. – Minh Tuấn nhanh miệng đáp lại, trên môi cũng có một nụ cười rất “thật lòng”



Sau khi liếc cho bọn họ một cái muốn trào máu song cô đi về phía của Khánh

Thư, nắm lấy bàn tay đang lạnh của cô nàng rồi dịu dàng nói :



-

Chị là chị của Tuyết Nhi, tức cũng là chị của em mà nhỉ? Hihi, vậy từ

nay chúng ta làm chị em ha. Á ha ha ha ha, tôi cuối cùng cũng có thêm

đứa em gái, há há há.



Tú Tuệ ôm lấy Khánh Thư xoay vòng vòng,

giọng cười của cô thì khỏi nói, kinh khủng cực kỳ khiến ba bức tượng

xinh đẹp phải xích lại gần nhau, đưa hai tay lên bịt tai lại tránh tình

trạng…lủng màn nhĩ!!!



Một vòng nè…



Hai vòng nè…



Ba vòng nè…



Bốn vòng luôn nè…



Ồ mười vòng luôn nè…



Ồ té nhào xuống sàn luôn nè.!!!



Khánh Thư hận bản thân không thể xử đẹp bà chị bất ổn này, để bây giờ vừa

chóng mặt muốn ói, vừa lại bị ê mông thế này, thật quá sức tưởng tượng

mà, ấy thế sao chị ta lại bình thường thế nhỉ??



- Rồi cả ba người đến đây có mục đích gì đây? – Nó nãy giờ mới lên tiếng, hỏi vào trung tâm



- Bàn bạc chuyện kết hôn!!!