Cô Nhóc Đáng Iu Và Chàng Trai Lạnh Giá (Ver.2)
Chương 25 : Nốt nhạc thứ hai mươi lăm
Ngày đăng: 16:35 18/04/20
Nốt nhạc thứ hai mươi lăm
Khánh Thư hận bản thân không thể xử
đẹp bà chị bất ổn này, để bây giờ vừa chóng mặt muốn ói, vừa lại bị ê
mông thế này, thật quá sức tưởng tượng mà, ấy thế sao chị ta lại bình
thường thế nhỉ??
- Rồi cả ba người đến đây có mục đích gì đây? – Nó nãy giờ mới lên tiếng, hỏi vào trung tâm
- Bàn bạc chuyện kết hôn!!!
- Kết hôn??? – Nó tròn xoe mắt nhìn bọn họ, đang đùa cái gì vậy hả???
Minh Tuấn ung dung bước đến bên ghế, bình thản ngồi xuống, đảo mắt nhìn từng người trong phòng rồi gật gù đáp :
- Là anh và Tú Tuệ, không phải em, đừng có mà mơ nữa. – Anh xoa cằm mỉm
cười, cái nụ cười này xem ra là đang chọc tức nó đây mà, ỷ mình cưới
trước cái chọc nó đấy hả? Xin lỗi nhưng bổn cô nương đây không dễ mắc
bẫy của anh đâu nhé.
- Ồ~ chúc mừng nha, vậy hai người khi nào đám cưới? – Nó ôn nhu hỏi
Minh Tuấn giơ ba ngón tay lên, đưa qua đưa lại, xem ra anh rất trông ngóng
đám cưới này, vậy cũng tốt, nó sẽ yên tâm nếu giao Tú Tuệ cho anh ấy,
Minh Tuấn là người tốt, hẳn là sẽ cho Tú Tuệ một mái ấm thật hạnh phúc.
Nhưng mà cái số ba đó là sao? Ba ngày, ba tuần hay ba tháng?
- Ba ngày sao? – Khánh Thư chớp mắt nhìn ba ngón tay đang đung đưa theo nhịp của anh
- Là ba tháng..ấy lộn ba tuần, ba tuần.
Nó và Khánh Thư ồ lên một tiếng rồi nhìn Tú Tuệ cực nham hiểm, chà chà,
đêm động phòng nhất định phải quậy cho họ không yên mới thôi nha, coi
như phạt họ vì cái tội lúc nãy, nghĩ đến thôi là thấy vui rồi nha.
- Vậy hai người thử áo cưới chưa? Chuẩn bị gì chưa?
Khánh Du nhún vai chán nản, dựa vào tường đáp, giọng nói có vẻ chả mấy vui gì, dường như là giận dỗi.
- Chưa làm gì hết, bọn họ cứ suốt ngày làm những chuyện gì đâu không, anh đã nói nhưng có ai nghe.
Có hai người chột dạ, nuốt khan nước miếng rồi đảo mắt sang nơi khác tránh ánh mắt như dao cạo của Khánh Du, cái tên này bình thường im lặng là
thế, chỉ muốn làm mỹ nam an tĩnh, đùng một cái biến thành bộ dạng trông
đáng sợ thế này, thật không tầm thường.
- A hai người có phải là chọc gì cái tên mặt liệt kia hay không? – Khánh Thư dò hỏi, miệng nở nụ cười gian tà
- Cô nói ai mặt liệt? Tôi có tên đàng hoàng đấy, Khánh…- Tôi mặc kệ anh là cái gì đó, tôi không quan tâm, ây mà không lầm thì tôi hỏi hai người này, có hỏi anh đâu mà trả lời làm gì thế?- Cô…không cãi nữa, tổn hại não, tiêu hao chất xám.
- Tôi nói cô hôm nay là chạm mạch hay bị Tú Tuệ đè đến phát điên rồi hả? – Khánh Du cố ý lảng qua chuyện khác, mắc công thỏ bị dồn đến đường cùng
sẽ biến thành sói mất
- Sao anh dám!!!
- A xe của chúng ta
tới rồi kìa~ Mau lên xe đến nhà hàng đặt thôi, đừng cãi nhau nữa, đi đi
đi. - Nó lôi kéo Khánh Thư di chuyển lên xe, cho cô ngồi hàng trên để
tránh đụng mặt Khánh Du, mắc công cãi lộn nữa thì phiền lắm.
Cả
đám xuất phát đến địa điểm tiếp theo chính là nhà hàng, nơi họ chọn là
một nơi rộng rãi, sang trọng và cực kỳ đắt, biết sao giờ, dù sao cũng là đám cưới đầu tiên của Tú Tuệ và Minh Tuấn, vả lại gia thế của hai người lại rất rất tốt, cả hai lại đều là con một, sắm sửa cho đám cưới này
đắt một chút cũng không phải quá đáng.
- Chúng ta có cần đãi nhiều món vậy không? Lỡ ăn không hết thì sao? – Cô lo lắng
- Không sao đâu, có gì chúng ta chia một phần cho nhân viên, chắc chắn là không bỏ thừa đâu. – Khánh Thư nói câu chắc nịch, mà cũng đúng, có cô ở đây là chỗ nào cũng phải chào thua, “thánh ăn” ở đây mà bảo
- Vậy thì tốt.
Nó đứng bên đây lo cách bày trí sao cho đẹp và lãng mạn nhưng không quá
sến súa, nghành nó thi là Thiết Kế Thời Trang, chí ít ra cũng biết về
phối hợp màu sắc cho hợp lý, đảm bảo nơi đây sẽ rất..tuyệt vời!! Khánh
Thư và Khánh Du lo về phần đồ ăn, chọn những món đơn giản nhưng không hề đơn giản, thậm chí trong danh sách của họ cũng có hơn trăm món thế mà
vẫn còn chọn tiếp, xem ra đám cưới này dồn tiền hết về thức ăn ha. Còn
về phần cô dâu chú rể, họ lo phần đặt bàn và tiền bạc, mọi thứ đều thỏa
thuận với chủ nhà hàng xong xuôi hết. Chia việc ra mà làm thế này cũng
thật tốt, vừa nhanh gọn lẹ lại có kết quả tốt, mọi người vất vả rồi.
Nó và Khánh Thư tạm biệt ba người kia rồi cùng nhau về nhà, trên đường đi
bất ngờ gặp được bà ta, phu nhân Triệu! Bà ta đang bận nói chuyện với
người nào đó không rõ mặt, chỉ thấy một “cục than đen” ngồi đó, trông họ cứ bí mật thế nào ấy.
- Bà ta làm gì ở đây thế nhỉ? Không phải
đến bắt tôi về đấy chứ? – Khánh Thư trợn mắt nhìn hai người họ. – Hay là đến đem cô đi? Chẳng phải cô là con ruột của bà ta sao? – Cô di chuyển
ánh nhìn sang nó, không khỏi lo lắng
- Không đâu, bà ta không dám
đụng gì đến chúng ta đâu, yên tâm đi. Vấn đề bây giờ là tôi nghi ngờ bà
ta cho người theo dõi chúng ta, tìm ra chỗ ở, theo sát hành động của tụi mình.
- Theo dõi? Tại sao? Chẳng lẽ bọn họ lại lên kế hoạch tóm gọn chúng ta về hang? Hay…họ biết Ba cô vẫn còn sống?
Nó chợt nhớ ra Ba mình còn đang ở nhà, vẫn đang trong vòng dây nguy hiểm
liền kêu bác tài chở về nhà thật nhanh để tránh bọn họ nhìn thấy thì lúc đó toi đời. Nhưng mà…bà ta đến đây làm gì? Là đi một mình hay..còn có
ai?!